Nhưng mà lúc này không có thời gian cho bọn họ chú ý, hai người Dương Khai lén lút trốn vào đây, tuy rằng bị hai tên Thi binh theo dõi, nhưng chúng vẫn không có ý ra tay.
Nhưng bây giờ, gây ra động tĩnh lớn đến thế, e rằng đã kinh động không ít Thi binh đang ngủ say.
Thả ra thần niệm, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, quả nhiên như mình đoán, các Thi binh ngủ say trong các hang động đã thức tỉnh phân nửa. Những luồng thi khí mạnh yếu đang nhanh chóng hướng về phía bên này.
Đồng thời, tiếng gầm rú trầm thấp vang lên từ sâu trong lòng đất, như tiếng hung thú gào thét, kéo theo sát khí lệ khí nồng nặc. Dương Khai nghe vào tai, thần hồn liền không ổn, hung bạo sâu trong lòng có dấu hiệu bị dẫn ra, trong mắt hiện ra tia máu.
Các Thi binh đang chạy tới nghe tiếng gầm rú này, tựa như nhận được mệnh lệnh, toàn bộ gầm lên, như đang đáp lại, mỗi tên trở nên kích động như gà cắt tiết, chạy tới càng nhanh hơn.
Nháy mắt, trong hang động gào thét thảm thiết, khiến người ta tê da đầu.
Thi binh lén lút đi theo Dương Khai Dương Viêm lúc này cũng hiện hình, đứng ở cửa hang, nhìn chằm chằm Dương Khai, nhe răng trợn mắt, răng nanh trắng nhởn lóe lên tia sáng lạnh.
Dương Viêm thấy thế, trong lòng trầm xuống, mặt trắng không chút máu.
Tuy nhiên hai tên Thi Binh này dường như không có ý lập tức ra tay, ngược lại ngó chừng Dương Khai cùng Dương Viêm, cũng lén liếc về phía cục Thái Dương Chân Tinh, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ.
Thái Dương Chân Tinh bình thường như không, ngay khi hai tên Thi binh vừa hiện thân, bên trong lại trào ra một tia hỏa linh khí cực kỳ khủng bố. Tuy nhiên không trào ra, dường như Thi binh không tới gần, nó sẽ không phát huy.
Dương Khai thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng vươn tay chụp lấy cục Thái Dương Chân Tinh, thánh nguyên khổng lồ tuôn ra bao bọc Thái Dương Chân Tinh. Ngay khi Dương Khai muốn bỏ Thái Dương Chân Tinh vào nhẫn không gian, Dương Viêm vội quát khẽ:
– Không được!
Dương Khai sửng sốt, ngay lập tức thấy không ổn. Trên Thái Dương Chân Tinh lóe lên ánh lửa, liền đốt sạch thánh nguyên thần niệm bám trên đó, Dương Khai không khỏi lùi lại, hoảng sợ nhìn Thái Dương Chân Tinh.
Hắn căn bản không thể thu Thái Dương Chân Tinh vào nhẫn không gian.
Thấy vậy, hai tên Thi binh đứng bên ngoài cười hung ác, Thi binh nữ hô: – Dám xông vào Thi huyệt, còn dám có ý với Thái Dương Chân Tinh, đợi các vị đại nhân chạy đến, ta xem các ngươi sẽ làm sao.
Thi binh nam cũng chế nhạo: – Xem ra hai tên này cũng sẽ thành đồng bạn với chúng ta, Lan cô nương nói chuyện khách khí một chút, nói không chừng sau này mọi người còn phải chung phòng nữa.
Thi binh nữ hừ lạnh: – Còn cần khách khí với chúng? Chờ chúng mở ra linh trí, chuyển hóa thành Thi binh thì tối thiểu cũng hơn trăm năm, hơn nữa ai biết chúng có chuyển hóa thuận lợi hay không. Nếu không được, vậy sẽ chỉ trở thành thức ăn trong bụng chúng ta thôi.
Thi binh nam trầm tư một lát, cũng gật đầu: – Nói cũng phải, vậy thì, cũng không cần phải khách khí với chúng.
Hai tên này mỗi kẻ một câu nói chuyện, Dương Khai không để ý tới chúng, đối phương không dám đi vào, vậy hắn cũng không lãng phí thời gian đuổi tận giết tuyệt. Hơn nữa động tĩnh vừa rồi đã kinh động Thi binh trong này, nghe bọn họ nói, dường như còn có cấp Thi tướng chạy tới, hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách mang đi Thái Dương Chân Tinh.
Hắn không khỏi nhìn sang Dương Viêm, lại thấy nàng cũng bó tay, không khỏi trầm xuống.
Phương pháp vận chuyển Thái Dương Chân Tinh, Dương Viêm tự nhiên biết, nhưng tiêu tốn rất nhiều thời gian công sức, muốn dùng nhẫn không gian mang đi là không thực tế. Trong lúc Dương Viêm suy tư, bỗng nghe tiếng gầm rú trầm thấp ngày càng gần, đồng thời uy áp khiến người ta kinh hồn vỡ mật ập xuống, bao trùm hang động này.
– Phản Hư tam tầng cảnh! Dương Khai cảm nhận uy áp mạnh mẽ, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Tình huống trong này có chênh lệch lớn so với hắn cùng Dương Viêm dự tính, lúc trước hai người ước đoán trong này dù có Thi tướng, cũng chỉ tu luyện chừng 2000 năm mà thôi. Loại sinh linh này tu luyện khó khăn, có thể đoán tu vi chỉ khoảng Phản Hư lưỡng tầng cảnh thậm chí thấp hơn.
Nhưng trước mặt xuất hiện một con Thi tướng Phản Hư tam tầng cảnh, dường như còn đạt tới đỉnh phong, suýt chút trở thành Thi Vương, sao không làm Dương Khai khiếp sợ?
Ngẫm lại, chỉ sợ là Thi huyệt tồn tại, đẩy mạnh tốc độ tu luyện của Thi tướng.
Bản thân Dương Khai có dốc hết thủ đoạn, cũng không chống nổi đối thủ mạnh như thế, hơn nữa hắn còn phải bảo vệ Dương Viêm.
Chẳng lẽ phải bỏ chạy như vậy? Dương Khai nhìn Thái Dương Chân Tinh, tràn đầy không cam lòng!
Đây là một trong những bảo bối có giá trị nhất mà hắn gặp tới lúc này, đối với hắn, nó còn quan trọng hơn cả Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ, gần với Ôn Thần Liên bảy màu.
Bởi vì hắn có rất nhiều Huyền Âm Quỳ Thủy, nếu có thể lấy được Thái Dương Chân Tinh, dẫn ra toàn bộ hỏa lực bên trong phối hợp luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, vậy hắn sẽ thu lợi không tưởng tượng nổi.
Lần trước sau khi luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy trong Địa Phế Hỏa Trì, hắn liền phát hiện làm vậy chẳng những có thể tăng cường cường độ thân thể, còn tăng mạnh uy lực Ma diệm, đồng thời tăng lên tu vi cảnh giới.
Hắn chỉ có thể ký gửi hy vọng vào Dương Viêm, nếu ngay cả Dương Viêm cũng không nghĩ được cách, vậy hắn chỉ có thể tạm thời rút lui.
Hắn tin tưởng, dù cho những Thi tướng thực lực thông thiên, cũng không cách nào làm gì được Thái Dương Chân Tinh này, bằng không sao lại bỏ đó nhiều năm.