– Qua một lát ngươi phân phát phần thưởng cho mỗi thị nữ là một vạn tinh kim tệ, báo cáo sổ sách với chưởng quầy.
– Vâng!
Diêm Tu đáp ứng.
– Còn chuyện này, trừ những người giữ cửa cấm cung cố định ra, triệt tiêu tất cả thủ vệ khác, ta cảm thấy tu vi của bọn họ cũng không thể bảo vệ cái gì, về sau an toàn cấm cung trọng địa giao cho người của ta. Còn nữa, ẩm thực của ta và đại nhân sau này sẽ có người làm riêng, không thể làm chung với người khác, nếu ngươi còn có việc, ngươi đi xử lý đi.
Bà chủ phất phất tay cho hắn đi.
Diêm Tu nhìn sang Miêu Nghị, Miêu Nghị gật gật đầu, hắn không có ý kiến gì, nhân thủ khách sạn Phong Vân đi theo bà chủ đã trải qua khảo nghiệm nhiều năm, tuyệt đối trung tâm tin cậy, tu vi không dưới đám hành tẩu trong lưỡng điện.
Có một điểm làm Miêu Nghị lo lắng, về sau nội cung sẽ do bà chủ khống chế hoàn toàn, sợ rằng bên ngoài hơi có gió thổi cỏ lay cũng không thoát khỏi tầm mắt bà chủ.
– Vâng!
Diêm Tu lúc này mới dám đáp ứng, hắn cùng Dương Triệu Thanh quy củ lui ra, trước khi đi còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
– Được rồi, hai người các ngươi cũng đứng lên đi, theo ta đi chung quanh nội cung, các ngươi hẳn quen thuộc nơi này.
Bà chủ đứng dậy rời đi, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng đứng lên đi theo, cũng không chào hỏi Miêu Nghị một tiếng, hậu cung biến hóa trong giây lát.
Miêu Nghị một mình ngồi trong đại điện, bốn phía trống rỗng không có người nào hầu hạ, thầm mắng một tiếng:
– Mẹ kiếp, xem ra Phong Huyền còn phải cảm tạ lão tử!
May mắn phía đông không sáng phía tây sáng, nữ nhân làm hắn tức giận rời đi, nữ nhân làm hắn vui vẻ lại tới.
Nghe nói hắn trở lại, Tần Vi Vi cố ý từ Đông Lâm Phủ chạy tới thăm hỏi.
Sau khi bái kiến xong, Tần Vi Vi cười hỏi:
– Nghe nói đại nhân dẫn phu nhân trở về, ty chức đặc biệt đến bái kiến.
Lý trí nói cho nàng biết không nên tới nhưng nàng không thể khống chế mình, nhất định phải tới xem nữ nhân kia có bộ dạng gì, rốt cuộc sắc đẹp thế nào mà làm Miêu Nghị có tan xương nát thịt cũng tới cướp bằng được.
– Nàng dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi dạo rồi, không đề cập tới nàng, ngươi đến đúng lúc, chúng ta đánh cờ đi.
Miêu Nghị cười ha ha.
Vì vậy hai người lại đánh cờ tại chỗ cũ.
Sắc trời dần tối lại, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cầm bàn đèn tới chỗ đánh cờ, thời điểm Tần Vi Vi ngẩng đầu cảm tạ mới phát hiện có nữ nhân đoan trang đang nhìn mình đánh cờ.
Tần Vi Vi khẽ giật mình, cũng ý thức là người nào, đứng lên hành lễ:
– Ty chức phủ chủ Đông Lâm Phủ Tần Vi Vi, bái kiến phu nhân!
Bà chủ mỉm cười nhìn nàng, khẽ gật đầu nói:
– Thì ra là Tần phủ chủ, Tần phủ chủ có một tay kỳ nghệ rất tốt.
Tần Vi Vi hỏi:
– Phu nhân quá khen, ty chức không phải đối thủ của đại nhân, lũ chiến lũ bại.
Bà chủ kêu “Ah” một tiếng, nàng đứng bên cạnh xem một lát, cũng không có nhìn thấy nàng ‘ lũ chiến lũ bại ’, lại nhìn sang Miêu Nghị mới nói:
– Không nghĩ tới đại nhân là cao thủ vô địch nha.
Lời này gãi trúng chỗ ngứa của Miêu Nghị, hắn còn đắc ý đảo con cờ trong tay, nói:
– Cao thủ chưa nói tới, chưa thu trận nào là thật.
Bà chủ cười mỉa mai, nói:
– Hôm nào thiếp thân luận bàn với đại nhân một chút?
Miêu Nghị phấn chấn, hắn chỉ vào bàn cờ, nói:
– Không cần hôm nào, hiện tại là được.
Hắn cho rằng mình tìm được phương pháp vãn hồi mặt mũi, muốn đánh bại bà chủ trên bàn cờ phát tiết khó chịu trong lòng.
Ai ngờ bà chủ không tiếp chiêu, nói:
– Các ngươi đánh đi, ta và Thiên Nhi, Tuyết Nhi còn có chút chuyện. Tần phủ chủ, bổn phu nhân không phụng bồi, ngươi tùy ý.
Tần Vi Vi chắp tay đưa tiễn, nói:
– Phu nhân đi thong thả!
Bà chủ gật đầu, lại dò xét Tần Vi Vi lần nữa mới quay người mang theo Thiên Nhi, Tuyết Nhi rời đi.
Tần Vi dùng ánh mắt phức tạp nhìn bà chủ rời đi.
Miêu Nghị lại vui vẻ hô to:
– Tần Vi Vi, chúng ta tiếp tục.
Tần Vi Vi chậm rãi ngồi xuống, gượng ép cười nói:
– Phu nhân rất đẹp.
Cũng không phải lấy lòng, bà chủ thật sự là vưu vật nhân gian, phong phạm và khí độ không phải nàng có thể so sánh.
Miêu Nghị đắc ý nói:
– Coi như cũng được.