“Chủ nhánh hai Hoàng tộc họ Diệp, chúng ta nên thành lập một đội cảm tử gồm những cao thủ hàng đầu của các thế lực thành viên trong liên minh để đi ám sát Dương Thanh!”
Giữa lúc đó, một người trung niên đứng lên, ngạo nghễ nói: “Đội ngũ với các cao thủ hàng đầu này chắc chắn có thể giết chết cậu ta!”
“Đúng đấy! Thay vì chờ Dương Thanh đến đánh, vì sao chúng ta không ra tay trước để chiếm ưu thế?”
“Không phải cậu ta nói chỉ cho chúng ta ba tiếng đồng hồ để cút khỏi Yến Đô sao? Vậy thì giết cậu ta trong ba tiếng này đi!”
…!
Ai cũng hối hả hùa theo.
Bọn họ đã dành rất nhiều tâm huyết để xây dựng thế lực tại Yến Đô, thậm chí rất nhiều gia tộc còn đầu tư bằng cả một nguồn tài lực vô cùng lớn.
Nếu rời khỏi đây, họ sẽ chịu rất nhiều tổn thất.
Diệp Chi Phàm im lặng một lúc rồi nặng nề nói: “Thực lực của Dương Thanh sâu không lường được, trừ khi chúng ta tập hợp tất cả sức mạnh, nếu không tỷ lệ thắng sẽ bằng không!”
“Tất cả sức mạnh?”
Mọi người hít sâu.
Ở đây có nhiều thế lực như thế, nếu hợp tác với cả Hoàng tộc họ Diệp thì cũng có khả năng tiêu diệt bất kỳ Hoàng tộc nào ấy chứ?
Vậy mà Diệp Chi Phàm lại nói phải tập hợp tất cả sức mạnh chỉ để đối phó với Dương Thanh, không phải có hơi khoa trương rồi sao?
“Đúng vậy, phải là tất cả sức mạnh!”
Diệp Chi Phàm nghiêm túc giải thích: “Dương Thanh rất mạnh, tôi nhận được một tin tức đáng tin cậy rằng tu vi của cậu ta đã là Siêu Phàm Cảnh rồi”.
“Siêu Phàm Cảnh? Siêu Phàm Cảnh là gì?”
Có người hỏi.
“Là cảnh giới võ thuật nằm trên Thần Cảnh đỉnh phong!”, Diệp Chi Phàm đanh mặt lại.
“Trời!”
Có người hít sâu một hơi, khó tin bật thốt: “Có cả cảnh giới võ thuật đó sao?”
“Chủ nhánh hai Hoàng tộc họ uổi chậm rãi cất bước đi tới.
Khuôn mặt của người đó hiện lên trước mắt bọn họ.
“Dương Thanh!”
Diệp Chi Phàm vừa nhìn đã nhận ra Dương Thanh, mặt mày tái mét.
Nghe vậy, những người lần đầu gặp anh đều hốt hoảng.
Vừa rồi họ còn quyết tâm, hùng hổ nói sẽ ám sát Dương Thanh, thế mà bây giờ anh đơn phương độc mã tới đây thì lại sợ.
Tuy đây là linh để giết tôi?”
Dương
.