Tin chắc Weiss sẽ cho rằng ông ta và Giang Nghĩa liên thủ lập mưu?
Lần này xong đời rồi, kế hoạch ngâm nước.
Viên Triệu Hào nhíu chặt mày, càng nghĩ càng hoảng, hai chân không ngừng run rẩy, không ngừng lại một tí nào cả.
Thường Dương ở một bên thở dài một tiếng, nói: “Phục rồi, tôi hoàn toàn phục Giang Nghĩa rồi. Tên nhóc này đã đặt bẫy với chúng ta, đợi chúng ta tự mình nhảy vào, chúng ta thật sự chui đầu vào, ha ha, thật sự là ngu xuẩn.”
Thật ra, bọn họ chắc chắn sẽ chui.
Bởi vì tin tức Giang Nghĩa đưa ra là: nếu bọn họ không cướp đứt lô hàng này, vậy thì Star Jewelry sẽ lợi dụng lô hàng này kiếm một khoản lớn, sẽ chặn đứng con đường của trang sức Thiệu Anh.
Vì suy nghĩ cho lợi ích của mình, Weiss và đám người Viên Triệu Hào đều chắc chắn sẽ dính bẫy.
Điều này là tất nhiên.
Tuy Viên Triệu Hào rất ghét Giang Nghĩa, nhưng ở trong chuyện này, ông ta thua tâm phục khẩu phục.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Viên Triệu Hào hoảng hồn.
Thường Dương nói: “Cái gì mà phải làm sao? Mặc kệ chuyện của bọn họ, chúng ta nên làm gì làm cái đó.”
“Á?”
Viên Triệu Hào đã rất không biết xấu hổ rồi, nhưng ông ta cảm thấy Thường Dương còn không biết xấu hổ hơn ông ta.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ còn có thể xem như người ngoài cuộc không hề xảy ra chuyện gì?
Có điều, thật sự có thể.
Thường Dương giải thích: “Weiss đã toang rồi, trang sức Thiệu Anh đóng cửa chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta của bây giờ đã không cần thiết ‘phản bội và chạy trốn’, không bằng ngoan ngoãn ở lại Star Jewelry.”