Hắn vừa bò vừa chạy, bỏ chạy đến mức không hề có dáng dấp của một điện chủ, vả lại điều khiến Thanh Vân lão tổ cảm thấy xót xa đó chính là Diệp Thành chạy khắp nơi khiến mỗi lần ông ta ra tay đều đánh không trúng mà lại khiến người của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hoá thành huyết vụ, đến cả người của Thanh Vân Tông cũng khó thoát khỏi làn sóng chiến đấu.
Ta không xót!
Lý do của Diệp Thành vô cùng chính đáng, dù sao cũng chẳng phải người của hắn, tên nào chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Trấn áp cho ta!
Thanh Vân lão tổ phẫn nộ, với thân phận của mình, ông ta sử dụng tới binh khí bản mệnh, đó là một bàn bát quái, cứ thế xông thẳng lên vân tiêu, trong chốc lát biến to lên mười mấy trượng, thần huy rực rỡ, uy lực mạnh mẽ.
Có điều, không đợi bàn bát quái phục hồi uy lực, Diệp Thành đã chuồn đi vả lại hắn còn chuồn đi rất nhanh.
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Thành đã vượt qua sự trấn áp của trận đồ bát quái kia nhưng người của bên dưới lại đen đủi, uy lực và sức mạnh của bàn bát quái khiến người của tam tông đang đại chiến phía dưới lập tức bị dẹp bằng.
Đáng chết!
Thanh Vân lão tổ nghiến răng, ông ta lập tức thu lại bàn bát quái. Cuối cùng ông ta cũng đã nhìn ra đối phó với một tên mặt dày thế này không thể sự dụng đại chiêu quần công được, đánh không lại hắn là một phần còn phải trả giá bằng tính mạng của người khác, đối phó với một tên tiện nhân thế này phải sử dụng đại chiêu tấn công đơn.
Nghĩ thông điểm này, Thanh Vân lão tổ cứ thế bước mười mấy trượng, lập tức giơ tay chỉ vào hư không.
Ôi trời.