Trong lúc nước sôi lửa bỏng Diệp Thành lẩm bẩm vung Hồn Phách Ngân Đao qua đầu, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người hắn gại gại mũi rồi mới chém đao xuống.
Bang!
Cảnh tượng Truyền Tống Trận bị phá tan trong tưởng tượng không hề xuất hiện, tiếng vang chói tai của kim loại va chạm vào nhau, một đao của Diệp Thành như chém vào sắt đá, hắn lập tức bị đánh bật bay đi.
Đợi khi tất cả mọi người nhìn qua thì một bóng người mặc đồ xanh đã bước ra khỏi Truyền Tống Trận, nhìn một đao trước đó của Diệp Thành, người này cũng tung chưởng.
Sư tôn!
Lão tổ!
Đột nhiên, người của Thanh Vân Tông rít lên, âm thanh kích động vì lão già mặc đồ xanh kia chính là lão tổ của Thanh Vân Tông, người Nam Sở gọi ông ta là Thanh Vân Lão Tổ.
Phía này, Diệp Thành bị chém tới mức đứng hình, hắn thẫn thờ nhìn Thanh Vân Lão Tổ, nghe tiếng gầm gừ vang vọng khắp núi rừng, khoé miệng của hắn giật giật: “Một…một người thật mạnh”.
Rầm!
Diệp Thành vừa dứt lời, phía sau Thanh Vân lão tổ liền xuất hiện một đạo quang môn cao cả hàng trăm trượng.
Đột nhiên bên trong đạo quang môn có bóng người di chuyển, người ngự giá phi kiếm, người ngồi trên linh thú, người ngự trên sương, từng mảng đen kịt với thần huy chói lọi, khí thế ngút trời, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Linh Hư.
Rầm!
Có lẽ khí thế của những người này quá mạnh mẽ nên rất nhiều người còn chưa ra ngoài thì một nửa hư không đã bị đè nén như muốn sụp đổ.