Hẳn là lúc hắn không biết rõ tình huống cũng vô cùng khiếp sợ.
Mục Phàm Quân nói:
– Đã nguyện ý trở về, vậy ngươi đang du ngoan trong lãnh địa huynh đệ kết nghĩa, cũng không tồn tại phản bội gì đáng nói, làm sao có tội? Ngươi nguyện ý cưới ai là việc của ngươi, bản tôn cũng ưa thích thành toàn cho người khác, quả quyết không chia rẽ!
Nàng lại nhìn sang Nguyệt Dao đang ôm chân mình.
– Hồng Trần, còn không vịn sư muội ngươi đứng lên, khóc sướt mướt trước mặt mọi người còn ra thể thống gì?
Hồng Trần đứng dậy đi tới vịn Nguyệt Dao.
Mục Phàm Quân lại nhìn sang Miêu Nghị, nói:
– Nguyệt Dao là đệ tử thân truyền của ta, ngươi lại là huynh trưởng Nguyệt Dao, như vậy sau này là người một nhà, người một nhà hỗ trợ lẫn nhau là đương nhiên, bản tôn sẽ không bạc đãi ngươi. Sớm ngày quay về địa bàn của mình, trăm triệu tín đồ lưỡng điện không thể mất đi người tọa trấn.
Nàng lại lườm bà chủ, gọi bà chủ một tiếng:
– Vân nha đầu!
Bà chủ cắn môi nhìn sang Miêu Nghị, vẫn không thể không cúi đầu, ngoan ngoãn đi tới hành lễ:
– Có!
Nàng cũng không có biện pháp, nam nhân của mình bị Mục Phàm Quân uy áp sít sao.
Thấy cháu gái Ma Thánh Vân Ngạo Thiên dễ bảo trước mặt mình, tâm tình Mục Phàm Quân không tệ, trong ánh mắt lạnh như băng còn mang theo vui vẻ, nói:
– Ngươi thật tâm muốn chung sống với Miêu Nghị?
Bà chủ nhìn Miêu Nghị, sao có thể nói không, tự nhiên là trả lời thành thật.
– Vâng!
Mục Phàm Quân gật đầu nói:
– Tục ngữ nói lấy chồng theo chồng gả chó thì theo chó, Miêu Nghị là người Thiên Ngoại Thiên, vậy ngươi về sau chính là người Thiên Ngoại Thiên. Như vậy đi, ngươi cứ theo Miêu Nghị đi dàn xếp địa bàn, sau khi xác định vị trí cho Miêu Nghị, ta sẽ chọn ngày hoàng đạo cho các ngươi, Thiên Ngoại Thiên tự mình xử lý hôn sự, sẽ giúp các ngươi có một ngày nở mày nở mặt, sẽ không ủy khuất ngươi, ngươi thấy tốt chứ?
Hảo tâm như vậy? Bà chủ lại nhìn sang Miêu Nghị, có chút không biết nên trả lời thế nào.
– Quả nhiên có tướng hiền thê, xem ra vẫn là nam nhân đương gia nói tính toán.
Mục Phàm Quân nhìn sang Miêu Nghị.
– Miêu Nghị, bản tôn an bài như thế, ý của ngươi thế nào?
Bị người ta uy hiếp sít sao, Miêu Nghị chỉ có thể cung kính trả lời:
– Toàn bằng Thánh Tôn an bài.
– Ân! Quyết định như thế đi.
Mục Phàm Quân lại nhìn sang Nguyệt Dao, nói:
– Nguyệt Dao, ngươi thấy thế nào nào, vi sư đâu có ý làm khó dễ ca ca của ngươi đúng không? Hôm nay không làm khó, về sau cũng sẽ không làm khó, vi sư làm thế chỉ vì tốt cho ngươi, từ nay về sau người một nhà ở chung với nhau, huynh muội các ngươi cũng có thể quang minh chính đại gặp nhau, chẳng lẽ như vậy không tốt? Cần gì huyên náo huynh muội trời nam đất bắc mới an tâm? Vạn nhất ngày nào đó ca ca ngươi bị kẻ bụng dạ khó lường lợi dụng đối nghịch với vi sư. Đến lúc đó chẳng phải ngươi khó xử? Hiện tại ngươi biết vi sư khổ tâm chưa?
Mặc dù Nguyệt Dao phản cảm khi sư phụ quyết định hôn sự cho Miêu Nghị và bà chủ, hiện tại nàng không thể nói gì:
– Sư phụ, đệ tử không biết sư phụ khổ tâm.
– Nha đầu ngốc, đừng khóc.
Mục Phàm Quân tự mình lau nước mắt cho Nguyệt Dao.
– Vi sư nhiều năm qua từng bạc đãi ngươi chưa? Trong mấy sư huynh muội các ngươi, vi sư hiểu rõ nhất chính là ngươi, nếu không như thế, trong mắt vi sư không cho phép có hạt cát. Cũng sẽ không chờ tới hôm nay vạch trần mờ ám của các ngươi.
– Sư tỷ…
Nguyệt Dao cẩn thận hỏi một câu.
Mục Phàm Quân lườm Hồng Trần, nói:
– Bỏ đi, nàng cũng chỉ hảo tâm mà thôi. Nhìn thấy sư tỷ muội các ngươi tình như thủ túc, nội tâm vi sư rất vui mừng, việc này vi sư không truy cứu.
– Tạ ơn sư phụ!
Sư tỷ muội hai người cùng hành lễ tạ ơn.