Đúng lúc tất cả mọi người đều định ứng phó với chiêu đại khai sát giới không ngờ tới này, thì trước sự phòng ngự của mọi người, đám tro đang bay khắp trời bỗng loé sáng lên, tất cả đều tan biến không còn nhìn thấy.
Lúc này, tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên.
“Trò phù thuỷ!”
Hoàng Lương linh quân là người phản ứng đầu tiên, đưa tay ra xuất chiêu
Bàn tay thuỷ tinh thoắt một cái bay lại.
Liếc mắt nhìn kĩ, chỉ thấy trên bàn tay đó có nhiều hơn một chút bột màu vàng, giống như lân quang, lấp lánh không ngừng
Hoàng Linh quân giơ tay ra chạm vào một chút, rồi đưa lên mắt nhìn thật kĩ.
Kết quả là những thứ bột màu vàng này sau một lúc thì bắt đầu biến thành những sắc màu bất định lúc màu đỏ,lúc lại màu vàng.
Đến cuối cùng, lại biến mất trên đầu ngón tay.
“Đó là thuật nhập vào thân bướm, nhưng lại chịu cho thân mình nổ tung. Cũng chỉ có loại linh trùng này mới có thể biến thân thành vô hình trong thời gian ngắn như thế.
Mới có thể xâm nhập vào đây. Nhưng hẳn là nhân lúc mọi người phân tâm đã tháo chạy rồi. Cơ thể khác của nó nhất định là ở gần thành Lạc Dương. Những lời vừa nãy chúng ta nói có thể đã bị người ta nghe trộm rồi. Đúng rồi, bột phấn của con bướm này có yêu khí, có lẽ là con linh trùng này do người của yêu tộc nuôi.” Hoàng Lương linh quân sắc mặt trầm như nước nói.
Vừa nghe thấy lời này của người mặc hoàng bào, sắc mặt Lam thành chủ đột nhiên trở nên rất khó coi.
“Ngày mai xuất phát rồi, quyết không thể để người của yêu tộc đến trước.” Lam thành chủ không lưỡng lự nữa, nói.
Một tiếng sau, ở sườn núi nhỏ vô danh bên ngoài thành Lạc Dương, một thếiu niên dung mạo thanh tú đang ngồi trên một tảng đá, ngồi nhắm mắt không chút động đậy. Trên đầu lại có một con bướm lớn rực rỡ sắc màu, hai cánh nhẹ nhàng vỗ, làm phát ra những điểm sáng diễm lệ dị thường.
Còn ở đằng sau người thanh niên, còn có một thiếu phụ dáng người thon thả mặc y phục trong cung, mắt phượng mày đen, hai đầu lông mày ấn chứa đầy sát khí, rõ ràng là đó chính là yêu nữ Hắc Phượng tộc mà Hàn Lập năm đó đã gặp.
Chỉ là khuôn mặt kiêu ngạo trước đây không còn, hôm nay lại ngoan ngoãn đứng sau lưng người thiếu niên, khuôn mặt đầy cung kính không nói một lời
Một tiếng kêu nhẹ vang lên, một sợi tro bay từ trên cao xuống,
Sau khi loé lên lướt qua, liền rơi vào trong con bướm trên đầu và biến mất.
Cùng lúc này, thiếu niên thanh tú mở to hai mắt ra, hai con ngươi trong suốt di thường.
Hắn vẫy tay lên đỉnh đầu và đưa ngón tay trỏ trắng nõn ra.
Con bướm lập tức bay từ từ xuống, đậu trên ngón tay người thiếu niên.
Linh quang theo sau thân con bướm đột nhiên lúc tối lúc sáng, và màu sắc biến đổi bất định.
Ước chừng một nén nhang thì linh quang trên thân con bướm mới dừng lại không biến đổi nữa, lại trở lại trạng thái yên lặng.
“Tôi nói Hoàng Lương lão nhân tại sao lại xuất hiện trong thành, hoá ra là có dính dáng đến người linh tộc. Ngay cả người trong cung thánh hoàng cũng ra mặt, thứ đồ trên người tên phản đồ linh tộc xem ra không phải là nhỏ. Thân phận của bướm huyễn nhiễm cũng coi như là không bị lãng phí.” Người thiếu niên giọng chậm rãi nói, trên mặt lộ ra một vẻ kì quái.
Sau một lúc trầm lặng, hắn mới vứt con bướm trên đầu đi, đi từ trên núi đã xuống.
“Bạt nhi, nghe nói tiểu nha đầu Hắc Phượng tộc các ngươi lần trước tìm về được bên trong cơ thể lại có dòng màu Chân Phượng tộc khác thường, thiên phú làm cho người ta phải kinh ngạc, trong một thời gian rất ngắn đã có thể đột phá trình độ cấp năm rồi, chuyện này có thật không?” Người thiếu niên quay sang hỏi người thiếu phụ mặc y phục trong cung.
“Những lời của Nghê tiền bối không sai, nha đầu Đại Nhi đó quả thật có chút trời phú!” Người thiếu phụ không dám chậm trễ, kính cẩn trả lời.
“Ha Ha, nói ra cũng thật trùng hợp, Quỳnh Thử tộc của chúng ta cũng xuất hiện một người trẻ tuổi thiên phú không tồi, tuổi tác cũng không phải là lớn, chi bằng hai tộc chúng ta kết mối hôn sự đi, thế nào?”
“Việc này…tiền bối hậu ái, vãn bối đương nhiên sẽ đồng ý rồi, nhưng Đại Nhi là ngươi gái ruột của thiếu tộc trưởng, không phải là việc mà vãn bối có thể làm chủ được.” Thiếu phụ nghe thấy lời này liền thấy rất kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn cười đáp.
“Việc này ta đương nhiên là biết. ta chỉ là muốn ngươi chuyển lời đến Công Tôn huynh thôi. Người trẻ tuổi mà ta nói đến thân phận không phải là tầm thường, đủ để xứng với tiểu nha đầu.” Kẻ thiếu niên nói.
“Vâng, vãn bối nhất định sẽ chuyển lời.” Thiếu phụ nghe vậy thầm thả lỏng một hơi, lập tức nói.
“Được rồi, chỉ cần Công Tôn huynh đồng ý việc này rồi thì ta sẽ phải người sang quý tộc cầu hôn. Vừa này những lời ta nói, ngươi cũng nghe thấy một chút rồi, có một người của linh tộc đang tìm nơi lẩn trốn, trên người hình như có mang theo bảo vật gì đó, ngay cả người của cung thánh hoàng cũng bị kinh động. Việc này ta không biết thì thôi, nhưng đã biết thì quyết không để người khác chiếm được, Phượng tộc của các ngươi đều có thần thông không gian thiên phú, lẻn vào trong mộ Lạc Dương, triệu tập người của Yêu tộc chúng ta phát đi tin tức này, nhất định có thể giành được trước Nhân tộc, tìm thấy kẻ của Linh tộc kia. Còn ta sẽ âm thầm đi theo Hoàng Lương lão nhân kia.” Thiếu niên đều đều nói, giọng nói có chút trở lên lạnh lùng.
“Vâng, vãn bối tuân lệnh!” Thiếu phụ kính cẩn đáp.
Sau đó cô ta dùng một tay vẽ một cái phía trước người, lập tức một vạch trắng sáng trong suốt hiện ra.
Thân thình sáng lên và biến mất trong đó.
Còn người thiếu niên thì vẫn đứng tại chỗ cũ, trầm ngâm một lúc rồi trên người mới sáng lên một màu vàng, mang theo con bướm đi, thân hình từ từ chìm dần vào đất, cũng không còn nhìn thấy nữa.
Không lâu sau, tu sĩ Nhân tộc và người của Yêu tộc trong mộ Lạc Dương dường như đều nhận được mệnh lệnh, không ngại tất cả giá nào cũng phải tìm được người của Linh tộc đang ẩn nấp trong mộ Lạc Dương. Hơn nữa hai bên đều được nói rằng, sự trọng thưởng sẽ làm cho người ta vô cùng ngạc nhiên, trong đó bao gồm cả linh đơn mà có thể làm cho người ta bay rất nhanh, còn có vô số linh thạch trên trời, còn bình Thiên Tâm đơn của Hoàng Lương linh quân đương nhiên cũng là một trong những sự trọng thưởng.
Cả mộ Lạc Dương náo động cả lên, sự trọng thưởng như thế thì tất nhiên mọi người đều dốc sức tận tâm tìm kiếm người này.
Vốn người của hai tộc Nhân-Yêu gặp nhau, có lúc cảm thấy sự khác nhau về thực lực là không lớn lắm, với sự kiêng kị nhau thì còn có thể yên ổn mà đường ai nấy đi.
Nhưng hiện nay, với phần thưởng này, không khỏi làm cho hai tộc trở nên nóng nảy, tranh đấu quyết liệt!
Đối với tất cả điều này, một người lẻ loi như Hàn Lập lại không hề hay biết.
Hắn lúc này lại đang đối mặt với sự hiểm nguy đầu tiên từ khi bước vào mộ Lạc Dương này.