“Đúng, đúng, Tô Khiết mau xuống ăn sáng đi.” Bà cụ Đường cũng đứng dậy, dường như lúc này bà cụ Đường cũng dồn hết sự chú ý vào cô.
Chuyện này không bình thường, rất bất thường!
“Gì thế? Xảy ra chuyện gì sao?” Tô Khiết biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhưng đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến bọn họ giấu diếm cô như thế?
“Không có, có thể xảy ra chuyện gì chứ, cháu xuống ăn sáng trước đi.” Bà cụ Đường mỉm cười, giả vờ hoàn toàn không sao, nhưng ánh mắt né tránh của bà đã phản bội bà!
“Bà, ông cố, bà cố.” Đường Vũ Kỳ chạy xuống lầu, ngọt ngào kêu một tiếng, chạy tới trước mặt bà cụ Đường.
“Vũ Kỳ ngoan.” Khi bà cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, nhưng lúc này Tô Khiết vẫn nhận ra vẻ lo lắng trên mặt bà cụ Đường.
Bà cụ Đường gọi Vũ Kỳ, sau đó đưa mắt về phía Tô Khiết, ra hiệu với cô, chuyện này càng làm cho cô kỳ quái.
Đường Vũ Kỳ ngồi trên sô pha, cầm điều khiển lên, trực tiếp mở TV lên.
“Cô Cổ, có phải cô là người phụ nữ đêm qua đã ở cùng cậu ba Nguyễn không?” Sau đó, Tô Khiết nghe thấy giọng nói trên TV.
Tô Khiết đảo mắt nhanh, nhìn sang, vừa thấy trên TV phát sóng trực tiếp, hai mắt nhanh chóng nheo lại.
Trên TV, Cổ Doanh Doanh mỉm cười nhẹ trên mặt, không nói gì.
Nhưng Cổ Doanh Doanh mặc quần áo gì kia?
Chiếc váy mà Cổ Doanh Doanh mặc giống hệt chiếc váy tối qua cô mặc đi tìm Nguyễn Hạo Thần.
Cùng một màu sắc, cùng một kiểu dáng, cô nghĩ phải là cùng một nhãn hiệu.
Hơn nữa, kiểu tóc của Cổ Doanh Doanh ở thời điểm hiện tại cũng giống hệt cô.
Cô nhớ Cổ Doanh Doanh cô nhìn thấy đêm qua không phải là kiểu tóc như vậy, mà tóc của Cổ Doanh Doanh rõ ràng là dài hơn nhiều.
Nhưng chỉ trong một đêm, Cổ Doanh Doanh đã để kiểu tóc giống hệt cô.