Mà một khi Thi binh lên đến cấp Thi tướng ngàn năm, sẽ có thực lực không thua cường giả Phản Hư Cảnh, về phần Thi Vương vạn năm trong truyền thuyết thì có thể so sánh với cường giả Hư Vương Cảnh. Thậm chí có thể nói, một con Thi Vương vạn năm sẽ lợi hại hơn so với cường giả Hư Vương Cảnh bình thường rất nhiều, Thi Vương tu luyện đến vạn năm, thân thể gần như là bất diệt.
Nghe Dương Viêm nói cặn kẽ, Dương Khai âm thầm kinh hãi.
Trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua loại sinh vật này, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe người ta nhắc tới, căn bản không nghĩ tới trên đời này lại còn có sinh vật quỷ dị như vậy.
Tuy nhiên Dương Khai cũng không giống như người bình thường, trước kia hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều sinh vật kỳ lạ, cho nên đối với Thi Vương vạn năm có thân thể bất diệt chỉ cảm thấy có chút hứng thú mà thôi, cũng không quá kinh ngạc.
Một mạch đuổi theo, cũng không biết rốt cuộc Thi binh kia sử dụng thủ đoạn kỳ lạ gì, mà tại một vị trí cách 50 dặm nó liền biến mất.
Dương Khai tỏa thần niệm ra, nhưng không dò xét được bất kỳ đầu mối gì, thi khí phát ra từ thân thể Thi binh vẫn còn vương vấn ở quanh đó.
Lần theo dấu vết thi khí, hai người Dương Khai và Dương Viêm đuổi tới trước một phế tích sụp đổ, phóng tầm mắt nhìn ra, trong phạm vi mười mấy dặm xung quanh đều là vách đổ tường xiêu, có lẽ nơi này trước đây đã từng là một tông môn trọng yếu, nếu không cũng sẽ không có nhiều kiến trúc như vậy.
– Có dấu vết trận pháp.
Cặp mắt xinh đẹp của Dương Viêm sáng lên, nhìn chằm chằm vào một chỗ giống như quảng trường, khẽ mỉm cười: – Chỉ là một ảo trận mà thôi, phá giải cũng không khó.
Dương Khai khẽ gật đầu, ra hiệu nàng tiến lên phá giải.
Dương Viêm một lần nữa lấy ra những đồ vật kỳ lạ, truyền thánh nguyên vào, rồi quăng từng cái vào trong không trung, những đồ vật này liền biến mất.
Sau khoảng một nén nhang, cảnh tượng trước mắt chợt uốn lượn biến hóa, rất nhanh, sau một trận rung động mạnh, quảng trường đột nhiên biến mất, thay vào đó lại là một mảnh phế tích khác.
Không đợi cho Dương Viêm thả lỏng, bỗng nhiên từng luồng năng lượng kỳ lạ từ bốn phương tám hướng chợt bắn nhanh ra, rậm rạp chằng chịt công kích tới Dương Khai và Dương Viêm, khí thế hết sức kinh người.
– Trận trong trận! Dương Viêm thốt lên, Dương Khai phản ứng thật nhanh, một tay kéo Dương Viêm ra phía sau, đồng thời lấy chiếc khiên màu tím ra, điên cuồng rót thánh nguyên vào trong, phát động uy năng của nó. Trong chốt lát, bão cát nổi lên, một tầng đất bụi mù mịt màu vàng liền bao phủ Dương Khai và Dương Viêm vào trong.
Đây chính là uy năng bão cát ẩn chứa trong cái khiên màu tím.
Từng luồng năng lượng công kích bắn vào bão cát, do có gió mạnh và cát vàng cản trở nên mặc dù không hoàn toàn biến mất, nhưng uy lực đã giảm nhiều, không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Hai tay Dương Khai hoạt động liên tục, từng quả cầu lửa màu đen nối nhau bắn ra, chặn những luồng năng lượng công kích còn sót lại.
Thấy vậy, nỗi lo trong lòng Dương Viêm liền được giải tỏa, vội vàng dò xét bốn phía xung quanh, nàng cũng không ngờ trong này lại còn có trận trong trận. Dù sao phương pháp bố trí này yêu cầu rất hà khắc, hơn nữa hao phí vật liệu cũng rất lớn, cho nên cho dù là một số đại tông môn cũng sẽ không bố trí loại trận pháp này.
Vậy mà không ngờ ở nơi này lại xuất hiện một cái khiến cho nàng rất ngạc nhiên, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác.
Bộ trận pháp thứ hai công kích liên tục không dứt, tuy không quá mạnh mẽ, nhưng Dương Khai cứ mải phòng ngự như vậy cũng dần trở nên luống cuống tay chân, cứ đà này, chỉ một lúc nữa hắn sẽ phải vận dụng đến thủ đoạn phòng ngự của bản thân rồi.
Đúng lúc này, Dương Viêm bỗng nhiên chỉ vào nửa cánh cửa lớn màu đồng cổ dài khoảng một lóng tay, khẽ kêu lên: – Đánh cái này!
Dương Khai nghe vậy, không chút chậm trễ liền bổ tới một đạo Không Gian Nhận.
Trong giây lát, Không Gian Nhận liền cắt qua cánh cửa lớn màu đồng cổ kia, chia thành hai nửa. Bốn phía trong hư không chợt truyền ra những tiếng động lớn, rồi sau đó tất cả công kích đều lặng lẽ lui xuống.
Một lát sau, công kích quả nhiên đã hoàn toàn ngừng lại, Dương Khai lúc này mới thu lại chiếc khiên màu tím của mình, chăm chú quan sát xung quanh.
Hắn cứ tưởng rằng Thi binh kia sẽ trốn ở chỗ này, nhưng tìm khắp vẫn không thấy, trong lòng không khỏi lấy làm lỳ lạ.
– Thật là vô lý, trận pháp này ngay cả muội phá giải cũng hơi phiền toái, tại sao Thi binh kia vừa đến đây lại biến mất, hắn không thể nào tinh thông trận pháp được. Dương Viêm không ngừng cau mày, hiển nhiên đang không hiểu sao.
Dương Khai lộ vẻ trầm ngâm, bỗng nhiên nói: – Nếu như bản thân nó đã biết lối đi an toàn ra vào trận pháp này từ trước thì sao?
– Không thể nào. Dương Viêm lắc đầu kiên quyết:
– Trừ khi lúc hắn còn sống là một trận pháp Tông sư, nếu không cho dù thực lực có mạnh mấy đi nữa cũng sẽ không thể làm được như vậy. Dĩ nhiên, nếu như lúc hắn còn sống là đệ tử trông coi trận pháp của tông môn này, thì ngược lại cũng không khó giải thích. Nhưng hắn chỉ là mộ Thi binh, mới tu luyện được mấy trăm năm mà thôi, còn Cổ Dương Tông đã bị diệt môn từ 2000 năm trước, cho nên hắn khi còn sống nhất định không phải là đệ tử của Cổ Dương Tông.
– Không cần biết như thế nào, nhất định hắn vẫn còn ở chỗ này. Dương Khai khẽ nhếch mép: – Có thể ẩn nấp trong này, hơn nữa lại là trận trong trận, muội không cảm thấy nơi này rất có khả năng chính là nơi chúng ta muốn tìm hay sao?
– Huynh muốn nói, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra nơi hắn ẩn nấp thì sẽ thành công sao? Dương Viêm như chợt nhớ ra điều gì đó, tinh thần phấn chấn.
– Có lẽ vậy. Dương Khai không cho ý kiến.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không chần chờ nữa, liền cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
Nửa canh giờ sau, hai người đứng ở một chỗ bên trên phế tích, cùng nhìn chăm chú vào một vị trí, vị trí này nhìn qua không chút bắt mắt, nhưng nếu xem xét kỹ lưỡng liền phát hiện chỗ đó và bên cạnh hơi khác nhau, không gian có vẻ như hơi uốn lượn.
Lại là một nơi che dấu cấm chế, chỉ có điều cấm chế này chỉ có tác dụng che đậy, không có tính công kích, nếu Dương Viêm không nghiên cứu sâu về trận pháp, chỉ sợ cũng không phát hiện được.