Đường Vũ Kỳ vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, cười đến phi thường vui vẻ!
“Ừm.” Tô Khiết ngồi xổm xuống, ôm bé Kỳ vào lòng, hôn mạnh lên mặt cô bé, vẫn là bé Kỳ nhà cô khéo hiểu lòng người.
Đường Minh Hạo đi tới cửa thì dừng lại, quay người lại, nhìn Đường Vũ Kỳ, trầm giọng chửi rủa: “Đồ ngốc.”
Chỉ có đứa em gái khờ khạo mới bị mẹ lừa.
“Anh ơi, anh gọi em là đồ ngốc sao?” Khi Đường Vũ Kỳ nghe thấy câu nói của Đường Minh Hạo, cô bé ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi môi đỏ hơi nhếch lên.
“Còn ai khác ngoài em?” Đường Minh Hạo nhìn thấy Đường Vũ Kỳ đang dựa chặt trong vòng tay của mẹ mình, miệng cậu mím chặt.
Cậu bỗng cảm thấy mình sắp bị bỏ rơi rồi.
Nguyễn Hạo Thần nói anh ghét trẻ con, không thích trẻ con, vậy mà tối hôm qua mẹ cậu lại đi ngủ với Nguyễn Hạo Thần, cậu sẽ không quan tâm đến cô nữa.
“Đường Minh Hạo, nói chuyện được không?” Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Minh Hạo, Tô Khiết đương nhiên biết cậu đang giận.
“Con không nói chuyện với mẹ.” Nhưng mà, Đường Minh Hạo lúc này đương nhiên là thật sự tức giận, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài.
“Mẹ, anh trai sao vậy?” Bé Kỳ cảm thấy anh trai mình có gì đó không ổn.
“Anh trai ghen.” Tô Khiết không khỏi nở nụ cười khi nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Đường Minh Hạo, dáng vẻ của bé Hạo đang ghen tị vừa rồi trông có chút giống với Nguyễn Hạo Thần.
Tô Khiết nghĩ, một lát cô vẫn nên nói chuyện với bé Hạo. Cô hiểu cảm giác của Đường Minh Hạo, hôm qua cô đã chính tai nghe Nguyễn Hạo Thần nhận xét, tối hôm qua cô lại đi tìm anh, qua đêm không thấy về, bé Hạo đang rất căng thẳng.
“Ghen? Anh trai ghen cái gì?” Bé Kỳ chưa từng rối rắm về vấn đề này, nhiệm vụ hàng ngày của cô bé là ăn uống đầy đủ, sau đó lại trở thành một tiểu công chúa xinh đẹp và đáng yêu.
Tô Khiết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, khóe môi không khỏi nhếch lên: “Đi, chúng ta đi xuống tìm anh trai, có thể hỏi anh trai.”
Bé Hạo đang cáu, cho nên cô muốn an ủi cậu.
Tô Khiết giúp Đường Vũ Kỳ sửa sang lại một chút, sau đó dẫn Đường Vũ Kỳ xuống lầu.