Mọi người lũ lượt cà khịa, đều coi Giang Nghĩa là tấm gương xấu, đi ngược với sách giáo khoa.
Weiss chợt xua tay: “Người đâu, lấy hai cái ghế cho chủ tích Kỳ và giám đốc Giang, ban chỗ ngồi.”
Anh ta dùng chữ ‘ban’ này, thật sự coi mình là hoàng đế rồi, Weiss lúc này mang tư thái ngước nhìn thiên hạ, ai cũng coi thường.
Giang Nghĩa và Kỳ Chấn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
Trong lòng Weiss mừng như điên.
Trên đời này còn có chuyện gì khiến người khác vui hơn khi chính diện sỉ nhục đối thủ chứ?
Vốn mời nhiều người đến như vậy, chính là phô trương thanh thế, sỉ nhục Giang Nghĩa, Giang Nghĩa vẫn rất phối hợp tự mình tới, tới cửa bị vả mặt, chuyện này làm Weiss rất vui.
Giờ ngọ ba khắc đã đến, thời gian sêm sêm, Weiss hạ lệnh: “Bắt đầu cắt!”
Kỳ Chấn cúi đầu cười trộm: “Giờ ngọ ba khắc không phải thời gian chém đầu ở cổ đại hay sao? Chọn thời gian này tiến hành cắt, có hơi xui xẻo quá rồi?”
Người cùng bàn lại không cho rằng như vậy, châm chọc nói: “Chủ tịch Kỳ, ông đây là không ăn được nho thì chê nho chua, thuần túy là ngưỡng mộ ghen tỵ nhỉ?”
Kỳ Chấn nhún vai, không phản bác.
Không cần phản bác, tất cả chân tướng rất nhanh sẽ nổi ra khỏi mặt đất, kế hoạch bọn họ tính kế lâu như vậy, cuối cùng cũng tới lúc thu được thành quả.
Hiện trường cắt quy mô lớn, chính thức bắt đầu.
Xẹt xẹt xẹt, xẹt xẹt xẹt, âm thanh ồn ào của máy cắt không ngừng vang lên, mọi người vừa ăn đồ ăn ngon, vừa xem hiện trường cắt.
Do trước đó biết tất cả đá thô đều là cực phẩm, cho nên mỗi một sư phụ cắt đá đều rất cẩn thận.