Trương Thác tiện tay vứt những dụng cụ nghe trộm ra ngoài cửa sổ, đúng lúc rơi xuống ngay trước mặt Ba Địch đang đứng ở cửa khách sạn.
Ba Địch ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt của Trương Thác, thấy Trương Thác tháo dỡ toàn bộ dụng cụ nghe lén, biểu tình của Ba Địch không có gì thay đổi, vẫn tươi cười với Trương Thác như cũ.
Trương Thác đóng cửa sổ, kéo rèm lại.
Mọi người ngồi vây quanh giường, Tê Thiên xoa xoa thái dương: “Kỳ quái, tôi cũng chẳng biết mình lăn ra ngủ lúc nào nữa”
“Tôi cũng vậy, vốn dĩ đang đứng bên cạnh cửa sổ, không biết thế nào lại lăn ra ngủ, một chút phản ứng cũng không có.”
Trần Minh Quang cũng nói.
Trình Hoài Thấm thè lưỡi: “Tôi cũng ngủ đến mức không biết gì, nếu không nhờ Hàn Như Ôn gọi tôi tỉnh lại thì không biết tôi còn ngủ đến lúc nào. Cô ấy nói cho tôi biết lúc chúng ta ngủ có người đã đi vào phòng. Đối phương muốn lấy mạng chúng ta, còn chúng ta, ngay cả mặt mũi đối phương thế nào còn nhìn không rõ.”
Trương Thác nhìn biểu cảm tự trách trên mặt mọi người, lên tiếng: “Mọi người đừng tự trách, mỗi gian trong phòng ngủ đã bị người ta đánh thuốc từ trước rồi, ngủ là chuyện rất bình thường thôi.”
Chuyện này sao?” Trần Minh Quang hỏi.
“Đương nhiên” Trương Thác xem thường đáp: “Lúc chúng ta vào thành, đánh vệ binh, cậu lại thể hiện ra bộ dáng gà con. Đương nhiên người ta muốn thăm dò chúng ta rồi. Cậu ngủ thiếp đi là chuyện tốt, nếu không để cho người ta phát hiện mỗi người đều tràn đầy năng lượng, thì không phải tình thế tôi tạo ra đều vô nghĩa hết sao?”
Trần Minh Quang biến sắc: “Vì sao anh không nói cho chúng tôi biết? Anh có ý gì hả?”
Trương Thác nhún vai: “Nói ra rồi mọi người còn có thể ngủ sao? Chỉ sợ dù có mệt cách mấy cũng ráng mà mở to mắt nhỏ nhỉ? Sợ tôi liên thủ với đối phương giết chết các người?
Toàn bộ các người đều trợn tròn mắt, sao đối phương có thể thả lỏng, làm sao có thể tin tưởng chúng ta là quân phản động?”