Hai người càng nói càng vui vẻ, còn cụng ly.
Thường Dương tò mò hỏi: “Giám đốc Viên, lần này chúng ta đã giúp Weiss chuyện lớn, bên phía cậu ta thế nào cũng chia cho chúng ta một chút phí nhỉ?”
Viên Triệu Hào cười ha hả: “Yên tâm, không bớt phần của ông. Cậu ta đã đồng ý với tôi rồi, sẽ cho chúng ta 10% hoa hồng, cũng tức là, nếu lô hàng này có thể bán được 30000 tỷ, hai chúng ta có thể được chia 3000 tỷ, một người 1500 tỷ.”
Điều này khiến Thường Dương vui chết đi được.
1500 tỷ, có nhiều tiền như vậy còn đi làm cái chó gì nữa? Trực tiếp nghỉ hưu hưởng thụ cuộc sống cho rồi!
Viên Triệu Hào đương nhiên cũng rất vui, chỉ là ông ta còn có một chút không thống khoái.
“Tuy lần này dày vò Giang Nghĩa đủ thảm, nhưng không có gây ra tổn thương mang tính thực chất đối với cậu ta.”
Dù sao chỉ là cướp hết hàng của Giang Nghĩa, tiền mua hàng 7500 tỷ đó của cậu ta không có tiêu một đồng, nếu có thể lừa được cả 7500 tỷ tiền mua hàng đó của cậu ta thì tốt hơn rồi.
Thường Dương xua tay “Tổng giám đốc tốt của tôi ơi, con người không thể quá tham lam. Lần này chúng ta cướp hàng của Giang Nghĩa, nuôi béo trang sức Thiệu Anh thì đã coi như thành công rồi, đừng có không thỏa mãn.”
“Còn 7500 tỷ tiền mua hàng đó, không vội.”
“Có hai tháp hoàng kim như bọn ta ở đây, còn sợ không có cơ hội vét sạch hay sao?”
Viên Triệu Hào nghĩ lại cũng đúng, tâm thái dịu đi rất nhiều.
Giờ phút này, Giang Nghĩa ở trong phòng làm việc cũng mở một chai sâm banh, anh và chủ tịch Kỳ Chấn một người một ly, uống rất vui vẻ.
“Tất cả số hàng đều bị Weiss mua đứt rồi, lần này mục đích của chúng ta coi như đã đạt được rồi.” Kỳ Chấn nói.