Thấy tộc trưởng không chịu nhận, Hạ Liên Phòng cũng không kiên trì nữa, nàng nhìn ba mẹ con Thượng Quan thị rồi nói: “Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý khôn gphair người của Hạ thị, tất nhiên nên trục xuất gia phả Hạ thị, nhưng Thượng Quan thị nay hai chân đứt đoạn, đã là phế nhân, cần gì phải muốn đuổi tận giết tuyệt chứ? Huống chi phụ thân bà ta Thượng Quan hàn lâm là phụ tá của Tề vương gia, không xem mặt mũi Hàn lâm phủ, cũng cần cố kỵ Tề vương gia một chút nha! Không bằng đem mẹ con Thượng Quan thị cùng trục xuất về Hàn Lâm phủ, tộc trưởng nghĩ như thế nào?”
Vuốt râu ngẫm nghĩ, rồi tộc trưởng gật gật đầu: “Như thế cũng tốt, coi như để Thượng Quan thị cùng ta Hạ gia đoạn tuyệt sạch sẽ.”
Hạ An rất có ánh mắt, lập tức sai người đem ba mẹ con Thượng Quan thị lôi đi. Thượng Quan thị vô lực phản kháng, Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý lại liều mạng giãy dụa, không ngừng hô tổ mẫu cứu ta, phụ thân cứu ta, Từ thị lại lạnh như băng quay mặt đi, không hề nguyện liếc mắt nhìn các nàng.
Hạ Liên Phòng trên mặt ôn nhu đến cực điểm, đáy lòng lại không ngừng cười lạnh. Tình cảm của Tổ mẫu đối với Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý cũng không hơn gì cái này! Sự thương yêu của bà ta, là thành lập trên thân thế và lợi ích mà các nàng có, nếu Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý không phải con cháu Hạ gia, vậy thì qua nhiều năm ở chung cùng yêu thương như vậy liền sẽ trong một đêm hóa làm hư ảo! Giờ phút này trên mặt Từ thị đâu còn có vẻ từ ái ấm áp như ngày thường, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm Hồng Trang Lục Ý quả thực giống như là đang nhìn kẻ thù!
Ngẫm lại cũng đúng nha, cứ tưởng rằng là thương yêu đứa cháu giống bản thân mình khi còn nhỏ, ai biết lại có kết quả như vậy. Nhớ tới ngày thường quan tâm trân trọng, che chở đầy đủ, Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý thì Từ thị liền cảm thấy ghê tởm! Bà ta nhớ tới mình từng uống trà các nàng dâng lên, từng nếm điểm tâm các nàng đưa, còn từng sờ đầu cùng mặt các nàng, Từ thị liền ghê tởm đòi mạng! Bà ta thậm chí không nguyện ý lại đi nhìn hai cháu gái từng là niềm kiêu ngạo cùng thương yêu nhất, bởi vì điều đó khiến bà ta buồn nôn!
Liền ngay trong khi đang giãy dụa, không biết xảy ra chuyện gì, Hạ Hồng Trang đột nhiên hét lên một tiếng, theo sau liền có máu tươi tràn ra, tẩm ướt làn váy màu nga hoàng của nàng ta. Ngày đông ăn mặc dày, nhưng vết máu này lại lan tràn nhanh như vậy, khiến ai cũng bất ngờ.
Ngay từ đầu không ai chú ý, thẳng đến khi Diêu Quang chỉ vào Hạ Hồng Trang kinh hô: “Máu! Tam tiểu thư chảy máu!”
Bọn hạ nhân nhất thời tan tác như chim muông, không ai dám lại gần Hạ Hồng Trang. Không có hạ nhân lôi kéo, Hạ Hồng Trang nháy mắt xụi lơ dưới đất, ôm bụng kêu đau.
Nàng ta bị đau sắc mặt trắng bệch, ngay cả thanh âm kêu đau cũng bởi vậy có chút biến dạng. Hạ Liên Phòng thấy thế, mặt lộ vẻ quan tâm, vội nói: “Người tới, nhanh đi mời phủ y đến, mau!”
Trần thái y tới rất nhanh, đầu tiên là ông dứt khoát lấy kim châm cầm máu cho Hạ Hồng Trang, sau đó bắt mạch một phen, lắc đầu thở dài: “Đứa bé đã không còn.”
Bốn chữ này giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ không gợn sóng, mọi người nhất tề ồ lên, Từ thị càng cảm thấy buồn nôn, đây chính là đứa nhỏ bà ta phủng trên tay thương yêu, các nàng lại khiến bà ta ghê tởm như vậy!
Hạ Hồng Trang cũng sửng sốt, sao lại như vậy, sao lại như vậy? Nàng ta đều có dùng canh tránh thai, sao còn khả năng mang thai chứ?! Mỗi lần sau khi cùng lão già kia hoan hảo nàng ta đều uống canh tránh thai nha! Nay trước mắt bao người bị đẻ non, sau này nàng ta phải giải quyết thế nào? Nàng hủy, hủy, triệt để bị hủy rồi! “Không! Điều đó không có khả năng! Ta không tin! Nhất định là Hạ Liên Phòng!” Nàng mạnh trừng mắt nhìn Hạ Liên Phòng, giống như con dã thú, hận không thể xé xác đối phương: “Là ngươi! Là ngươi đúng hay không?! Nhất định là ngươi giở trò quỷ! Ngươi nói mau! Ngươi mau nói với tổ mẫu, nói là ngươi làm hại ta, ta không phải như thế, ta không phải như thế!”
Hạ Liên Phòng lẳng lặng nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, mìm cười, dùng ngữ khí vô cùng đạm nhạt mà lãnh đạm nói: “Tam muội —— a, không, Hồng Trang cô nương đây là ý gì? Làm sao có thể liên quan đến ta chứ? Là chính ngươi không giữ mình trong sạch, sao lại liên quan đến ta đây?”
Đúng vào lúc này, thanh âm của một nam nhân truyền đến: “Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay!!!”
Cửa phòng khách, Trương viên ngoại lảo đảo xông vào. Hạ Liên Phòng nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười ý vị thâm trường.
“Tiểu di! Tiểu di!” Trương viên ngoại bổ nhào vào trước mặt Từ thị, bùm một tiếng quỳ xuống, bắt lấy vạt áo Từ thị đau khổ cầu xin: “Đứa bé trong bụng Hồng Trang là của ta, cầu xin tiểu di hạ thủ lưu tình!”
Hạ Hồng Trang hoảng hốt, nàng bất chấp thân thể đang đau đớn, đẩy Trần thái y đang cham cứu cho mình ra, chỉ vào Trương viên ngoại chửi ầm lên: “Ngươi là tên lưu manh không biết xấu hổ! Ngươi cùng ta có cái gì quan hệ! Ai nhận thức ngươi, ai từng gặp ngươi !”
Trương viên ngoại ủy khuất nhìn lại nàng, nói: “Hồng Trang, tục ngữ nói một ngày phu thê bách nhật ân, có thế nào tình cảm giữa chúng ta cũng không thể đạm bạc như thế. Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, làm sao ngươi có thể qua sông đoạn cầu chứ?”
Hạ Hồng Trang sợ hắn đem chuyện mình câu dẫn hắn để hắn hại chết Trương Chính Thư nói ra, lạnh lùng nói: “Ngươi im miệng! Chớ nên hồ ngôn loạn ngữ! Nhất định là Hạ Liên Phòng mua chuộc ngươi, nên người mới tới đây hủy hoại danh dự của ta!”
Hai chữ danh dự này từ miệng Hạ Hồng Trang nói ra, thật là khiến ai nghe cũng đều muốn bật cười. Nàng ta chưa cập kê đã không còn trong sạch, nay lại cùng ngoại nam châu thai ám kết, thậm chí còn không phải con cháu Hạ gia, nàng ta mà cũng xứng nhắc tới hai chữ danh dự này?!
Đang khi Từ thị giận dữ, tộc trưởng suýt nữa ngất đi, Hạ Liên Phòng lại ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Biểu bá phụ nói cùng Hồng Trang có phu thê chi thân, không biết có bằng chứng gì? Nếu vô căn cứ, cho dù Hồng Trang không phải con cháu Hạ gia ta, Hạ gia ta cũng không tha cho chuyện có người bẻ cong sự thật vặn vẹo chân tướng.”
Trương viên ngoại vội vàng từ trong lòng lấy ra một đống gì đó, trong đó có cái yếm, có châm thoa, còn có một ít vật thập phần tư mật của nữ tử, trên đầu đều có một cái chữ đỏ, hiển nhiên đều là của Hạ Hồng Trang. Như vậy Trương viên ngoại còn không bỏ qua: “Không chỉ như thế, trang sức trên đầu Hồng Trang cũng đều là ta đưa cho nàng! Không tin, các ngươi có thể đem những trang sức đó đập ra, bên trong ta đều bảo công tượng (thợ điêu khắc) khắc một chữ Trương!” Hắn sớm nghĩ tới sẽ có một ngày này, cho nên cho dù bị Hạ Hồng Trang mê hoặc cũng vẫn nhớ động tay động chân vào đồ đưa cho nàng ta, khiến Hạ Hồng Trang không thể nào chống chế.