Hiện tại hắn đã nắm giữ được thủ ấn luyện đan cơ sở tới trình độ thành thạo, tâm đắc thủ ấn luyện đan Bát Đoạn Cẩm ghi chép trong ngọc giản cũng đã nắm giữ hoàn toàn rồi, chỉ là chưa đạt tới trình độ thành thạo.
– Nghỉ ngơi một lúc đi, nên ăn cơm rồi!
Kim Bích Hàm ôn hòa nói.
Sở Vân liên tục biến đổi thủ ấn, như huyễn ảnh tung bay, trong miệng đáp:
– Huynh ăn trước, ta cảm thấy một loại ý cảnh huyền diệu. Nếu như có thể nắm bắt được, hôm nay có thể đột phá bình cảnh, đề cao luyện đan thuật Bát Đoạn Cẩm, có thể luyện ra đan y bốn đạo vận.
– Được rồi…
Kim Bích Hàm lắc đầu, trong lòng bất đắc dĩ, lại rất bội phục. Trình độ khắc khổ của Sở Vân khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Lúc gần chạng vạng, trong tiểu viện bỗng nhiên vang lên tiếng la hét hưng phấn của Sở Vân:
– Con bà nó, rốt cuộc đột phá!
…
– Cái gì? Đan y bốn đạo vận? Một nhóm Quật Khởi Đan mới này đều có mã hóa bốn đạo vận?
Nghe được tin dữ này, Trữ gia đảo chủ thiếu chút nữa phun máu tươi tại chỗ.
Nguyên bản, chỉ cần thu mua được ba mươi viên Quật Khởi Đan ba đạo vận là có thể phá giải được thành phần của nó, thế nhưng không ngờ tới, luyện đan thuật của Sở Vân tại thời khắc sống chết như thế này, đề thăng rồi!
Trên đan dược luyện chế ra đã nhiều hơn một đạo vận, cứ như vậy, luyện đan sư muốn phá giải phân tích được phối phương, độ khó tăng lên mấy lần.
– Bên phía Y Y cũng không hề có tiến triển, thằng nhóc Sở Vân này, so với lão tử của hắn còn khó đối phó hơn. Hừ, đã như vậy, là các ngươi bức ta bí hóa hóa liều! Vận dụng tử sĩ, tập sát Sở Vân, cướp đoạt đan phương!
Trữ gia đảo chủ lãnh khốc ra mệnh lệnh.
Lại một tuần trôi qua.
– Đây đã là đợt ám sát thứ ba sao?
Nhìn hắc y nhân bị mất mạng trong tay viện chủ Thiên Ca Phong Bá Nhạc, sắc mặt Sở Vân rất thong dong.
– Kỳ thực có năm đợt hai đợt trong đó trực tiếp bị ngăn cản bên ngoài đảo, không thể không nói, biện pháp phòng ngự của Thiên Ca Thư Viện còn phải tăng mạnh.
Viện chủ Thiên Ca Phong Bá Nhạc khẽ vung tay về phía hắc y nhân, thi thể của đối phương lập tức biến mất tại chỗ.
Trong một tuần vừa qua, hành động ám sát đối với Sở Vân, đối với Thư Thiên Hào hầu như mỗi ngày xảy ra một lần. Chỉ là tình huống này đã sớm nằm trong dự liệu của Sở Vân. Chuyện này dính dáng tới lợi ích của muối biển, mà lợi ích này quá dày, đáng giá cho rất nhiều người bí quá hóa liều.
Bởi vậy bọn họ đã sớm chuyển sinh hoạt tới tiểu viện của viện chủ, do viện chủ Phong Bá Nhạc tự mình thủ hộ, tự nhiên không có nguy cơ sinh mệnh.
– Tuy rằng không sợ ám sát, thế nhưng đây coi như là cảnh cáo. Nói rõ thế lực khắp nơi đã bắt đầu không chịu nổi nữa rồi, xem ra tài phú từ Thư gia đảo thu được đã chọc bọn họ đỏ bừng hai mắt.
Nhan Khuyết bên cạnh nói lời ý tứ, nhìn Sở Vân.
Sở Vân mỉm cười:
– Ý tứ của ngươi, ta hiểu rõ. Người không thể quá tham, nếu duy trì tiếp tục như vậy, tốt quá hóa dở, kỳ thực thư nhắn nghĩa phụ ta kết thúc công việc đã được gửi đi rồi, ta tin tưởng hiện tại người đã bắt đầu có hành động đầu tiên.
Phong Bá Nhạc cũng cười, nhìn hai người thanh niên trước mắt, trong lòng thoáng hiện lên một tia tán thưởng. Đặc biệt là Sở Vân, có thể cân nhắc nặng nhẹ, có khí độ như vậy, trong các thiếu niên, tuyệt đối rất hiếm thấy.
Ba ngày sau, Thư gia đảo một lần nữa đưa muối biển lên thị trường, mà số lượng lần này phi thường lớn, khiến kẻ khác giật mình.
Đồng thời Thư gia đảo cũng phái sứ giả tới các đảo nhỏ, định ra hiệp nghị thương nghiệp.
Trong hiệp nghị, điều khoản đầu tiên là giảm giá cả muối biển trên diện rộng, hầu như tương đương với giá cả ban đầu, chỉ cao hơn một đường. Lấy giá cả này bán cho các đảo nhỏ, đồng thời định ra lượng muối biển hàng năm vào bến tại các đảo nhỏ.
Nội dung của hiệp nghị truyền vào trong tay Trữ gia đảo chủ, khiến hắn phi thường giận dữ, mất ăn mất ngủ tròn một đêm. Hắn biết, dựa vào phần hiệp nghị này là có thể để Thư gia đã trở thành lão đại long đầu mậu dịch muối biển khắp Chư Tinh Quần Đảo, địa vị vững chắc không thể dao động.