“Ngươi không hiểu đâu.” Đàm Diệc Sương cười khẽ một tiếng: “Biện Như Phong luôn nói với chúng ta rằng bầu trời ngoài kia rộng lớn biết bao, cuộc sống ngày qua ngày nhộn nhịp tự do tới nhường nào. Mới đầu ta không muốn tin, nghĩ rằng lục đục với nhau hết đời này là thôi. Thế nhưng nàng ấy luôn tràn trề sức sống như vậy. Trong lòng bọn ta chỉ có Hoàng đế, trong lòng nàng ấy lại có nước nhà và bầu trời mênh mông nơi biên ải phía Bắc. Nàng ấy dẫn ta rời cung, dạo một vòng Đại Đô. Kể ra cũng buồn cười, ta được sinh ra và lớn lên tại Đại Đô mà lại không biết Đại Đô thú vị đến thế. Nàng ấy còn dẫn ta đi du ngoạn thăm thú núi non biển hồ, đọc sách rồi tập võ. Đó là những việc đã thành quen với nam tử các người nhưng nữ tử bọn ta lại mong mà chẳng được…”
“Tuy nhiên, kể từ khi nàng ấy mất, ta chỉ có thể ở lỳ giữa bốn bức tường vuông vức tại cung An Khang này, nhìn bốn mùa luân phiên trôi qua, phóng mắt một lần đủ thấy điểm cuối.” Đàm Diệc Sương thở dài một tiếng: “Thôi Ngữ Nhàn hại chết Biện Như Phong và Tiên đế, ta căm hận bà ta tột độ… nhưng sao có thể không hâm mộ, không nể phục cho được kia chứ? Ta tốn mười mấy năm ròng rã mới hiểu ra rằng Biện Như Phong đã sai ngay từ khi bắt đầu. Đối với nữ tử bọn ta, sự tự do phải được thành lập dựa trên nền tảng quyền lực.”
“Các ngươi có thể toan tính giành thiên hạ, tại sao ta không thể?”
“Dĩ nhiên là có thể.” Vương Điền nói: “Nếu không có ta thì ngươi đã thắng. Ai dám nói ngươi thua kém Lương Diệp hay Thôi Ngữ Nhàn?”
Đàm Diệc Sương quay mặt lại, nhìn anh hơi ngạc nhiên: “Ngươi…”
“Ngôi vị Hoàng đế Bắc Lương này rơi vào tay ai cũng không quan trọng với ta.” Vương Điền rủ hàng mi, nhìn than cháy rực hồng trong lò: “Chẳng qua ngôi vị Hoàng đế này vốn đang thuộc về Lương Diệp. Hắn chưa nói hắn không cần nên ta không thể để nó bị vuột đi ngay dưới mí mắt mình.”
Đàm Diệc Sương im lặng hồi lâu, bỗng vươn tay vịn bệ cửa sổ, cười khẽ: “Khó trách Tử Dục trao trái tim cho ngươi. Ngươi quả thực rất được lòng người ta.”
Tiếng tên bắn lén xé gió chợt vang, đồng tử Vương Điền co rụt, Sung Hằng bên cạnh đã xông lên.
“Sung Hằng!”
“Nương nương!”
Sung Hằng xô ngã Đàm Diệc Sương, bảo vệ nàng trong lòng. Mũi tên ấy sượt qua gò má cậu, ghim sâu vào cây cột gần đó.
“Đuổi theo!” Vương Điền ra lệnh cho thị vệ, nhìn cửa sổ rộng mở kia với vẻ mặt khó coi. Anh đi tới kéo Sung Hằng hãy còn đang bảo vệ người ta: “Dậy!”
Sung Hằng ôm chặt Đàm Diệc Sương, nhìn chăm chú đôi mắt khiến cậu nhớ mãi không quên kia, cất giọng run run: “Nương nương…”
Đàm Diệc Sương nhìn cậu, nở nụ cười hơi buồn rầu.
Sống lưng Vương Điền chợt lạnh buốt. Anh vội giữ lấy bả vai Sung Hằng, thình lình nhấc cậu dậy. Bàn tay lập tức nhấc lên che đi mạn cổ Sung Hằng gần như theo bản năng.
Dao găm lóe ánh sáng xanh lam u ám đâm sâu vào máu thịt. Máu ấm bắn đầy mặt Sung Hằng.
“Vương Điền!”
Sung Hằng vội vàng vươn một cánh tay đỡ lấy anh. Đàm Diệc Sương rút dao ra, đang định đâm tiếp vào ngực Vương Điền nhưng đã bị chuôi đao của Sung Hằng đập vào gáy cho ngất xỉu.
“Có sao không?” Vương Điền nâng cánh tay lành lặn lên, vừa cuống quýt, vừa hoảng loạn sờ cổ Sung Hằng, giọng run run hơi khác lạ: “Sung Hằng?”
“Ta… ta không sao.” Sung Hằng bị ngữ điệu dồn dập của anh dọa sợ. Huyệt chí mạng này chính là nơi quan trọng nhất với người tập võ, ngoài Lương Diệp ra chưa từng có người thứ hai dám động đến, thế nhưng Sung Hằng bị anh sờ cổ lại chẳng mâu thuẫn là bao: “Ta không sao đâu Vương Điền.”
Môi Vương Điền bắt đầu hơi tím tái, anh thở phào vô cùng nhẹ nhõm, cười khẽ.
Sung Hằng nhìn chằm chằm đôi môi mất đi màu sắc tự nhiên của anh, thình lình nhận ra, vội vàng bóp chặt cánh tay anh: “Dao găm này dính độc!”
Dòng suy nghĩ trong đầu Vương Điền hơi rối bời, không gian xung quanh dần trở nên hơi ồn ào. Anh nắm chặt tay Sung Hằng: “Không sao, chưa chết được, đừng lo lắng quá.”
Vương Điền thiếu hụt kinh nghiệm trúng độc, chỉ thấy cánh tay căng tức và tê rần chứ không đau mấy. Giữa cơn mơ màng, anh vẫn nhớ dặn dò Sung Hằng: “Dặn Thôi Kỳ…”
May mắn thay, độc tính của loại độc này khá nhẹ, lại chỉ đâm vào cánh tay, Sung Hằng đã kịp thời hút gần hết độc ra, Vương Điền nằm ngủ li bì thêm ba, bốn ngày nữa, cuối cùng ý thức cũng khôi phục.
“Bắt được người chưa?” Câu đầu tiên anh nói khi tỉnh lại là câu hỏi dành cho Thôi Kỳ.
Thôi Kỳ ngồi tại xe lăn lắc đầu: “Tình hình khi ấy rối tung lên, đúng lúc đó, cung An Khang lại cháy.”
“Đàm Diệc Sương và Kỳ Minh đâu?” Cánh tay đau đến bực bội, Vương Điền nhíu mày ngồi dậy. Vân Phúc đút cho anh uống non nửa cốc nước.
“Cả hai đều còn sống.” Thôi Kỳ nói.
“Có người muốn lấy mạng Đàm Diệc Sương.” Vương Điền rủ hàng mi, suy tư một chốc rồi nói: “Ta đi gặp Kỳ Minh.”
Sung Hằng đứng cạnh lo lắng nhìn Vương Điền chăm chú, ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi.
Anh nhấc tay, ra hiệu Vân Phúc không cần phải khuyên: “Ta không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Vân Phúc xấu hổ ngậm miệng.
“Sung Hằng đi cùng ta.” Mặc đồ xong, Vương Điền nhìn thoáng qua thiếu niên tay chân lóng ngóng: “Giờ ngươi cũng thấy rồi. Từ nay ta sẽ không cho ngươi tới gần cung An Khang dẫu chỉ một bước.”
Sung Hằng mím môi: “Ừm.”
Vương Điền vỗ vai cậu bằng bàn tay không bị thương: “Đi thôi.”
**
Trong nhà lao bí mật, Kỳ Minh đang ngồi trên thảm cỏ, cầm chiếc đũa viết chữ lên mặt đất, bên cạnh còn có chén cơm vừa ăn hết nửa. Nghe tiếng, y ngẩng đầu lên, thấy là Vương Điền thì cười khẽ: “Không ngờ trước khi chết còn được gặp lại ngươi, Trọng Thanh.”
Độc chưa sạch hết, mắt Vương Điền vẫn hơi mờ. Anh nhìn nụ cười mơ hồ của Kỳ Minh, chầm chậm cất lời: “Đàm Diệc Sương chưa chết.”
Tay cầm đũa của Kỳ Minh hơi chững lại: “Nương nương phúc lớn mạng lớn, lại có ơn với Bệ hạ. Dẫu nhà họ Đàm sụp đổ thì vẫn có thể giữ tính mạng.”
“Nhưng nàng lại quyết tâm muốn chết.” Vương Điền lạnh lùng nói: “Nàng biết rõ sẽ có tên bắn lén ngoài cửa sổ, lại cố tình mở cửa sổ ra. Sung Hằng cứu nàng, trái lại khiến nàng nảy lòng muốn giết.”
Kỳ Minh cười: “Tâm tư nương nương khó đoán.”
“Tâm tư của Lạc Hoằng huynh cũng hay thay đổi thật đấy.” Vương Điền hờ hững nhìn y: “Biết vì sao ta giữ lại mạng sống cho ngươi không?”
Cuối cùng Kỳ Minh cũng dừng viết vẽ bằng đũa gỗ, y nắm chặt cây đũa.
“Nếu đúng như những gì ngươi nói, rằng ngươi ghen tỵ với Bách Lý Thừa An cỡ đó, không tiếc sử dụng mọi chiêu trò cỡ đó… thì tại sao ngươi lại cố tình nhắc nhở ta?” Vương Điền nói: “… Và vì sao ngươi không thông báo thứ gọi là “bí mật” của Bách Lý Thừa An ra cho toàn thiên hạ biết, chặt đứt hẳn con đường làm quan của y?”
Kỳ Minh cười khẩy: “Ta không nghe rõ ngươi đang nói gì.”
“Ngươi biết ta đang nói gì.” Vương Điền khẽ mỉm cười: “Kỳ Minh, ngươi đang che chở cho ai?”
Kỳ Minh quăng chiếc đũa đi, đứng dậy từ thảm cỏ, kéo lê xiềng xích tới trước song sắt, nhìn vào đôi mắt Vương Điền: “Đôi khi thông minh quá không phải chuyện tốt, Trọng Thanh à. Thực sự nhất thiết phải làm tới mức này vì Lương Diệp ư?”
“Thiếu đi hắn thì những việc này không còn nghĩa lý gì nữa.” Vương Điền tiến gần thêm một bước: “Ngươi hãy nghĩ cho vợ con ngươi, Lạc Hoằng à.”
“Ta vốn là một kẻ tiểu nhân ích kỷ.” Kỳ Minh đặt tay lên thanh sắt lạnh buốt: “Không thì sao có thể trở thành bạn bè với ngươi? Đồng nghĩa với “vật họp theo loài, người đi theo nhóm” thôi Trọng Thanh. Ngươi và ta chẳng khác nhau là bao.”
Vương Điền nhìn y với ánh mắt trĩu nặng. Bỗng, ánh mắt anh ngưng đọng: “Kỳ Minh!”
Máu đen thong thả trào ra từ mũi miệng Kỳ Minh. Sung Hằng giục quản ngục mở cửa nhưng tìm mãi không thấy chìa khóa. Dưới tình huống khẩn cấp, Sung Hằng buộc phải cầm kiếm chém thẳng vào thép đen không gì phá nổi kia, tuy nhiên sử dụng cả nội lực rồi mà vẫn chỉ để lại được dấu vết nhỏ xíu.
“Trọng Thanh à, làm bạn một thời gian…” Kỳ Minh nhếch môi cười khẽ với anh, níu song sắt tiến đến trước mặt anh, giọng nhẹ tênh gần như không nghe thấy: “Trong trận chiến này, Lương Diệp chết chắc.”
Sau đó thất khiếu chảy máu, tắt thở trước ánh mắt tối sầm của Vương Điền.
Xiềng xích va vào song sắt tạo ra tiếng vang leng keng thật mỉa mai.