Lão thái giám cười áy náy, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng lại lộ vẻ đáng sợ.
“Vì sao các ngươi cho rằng ta sẽ giúp Diệp Đế?” Thẩm Ngọc viết lên.
Lão thái giám cười nói: “Ý chỉ của Hoàng thượng, nói tên họ Quân phụ lòng công tử, hại chết người quan trọng nhất của ngài, công tử hận hắn thấu xương, cực kỳ có khả năng trợ giúp Hoàng thượng một tay.”
Thẩm Ngọc hạ bút nét chữ cứng cáp: “Nhưng chính xác người hạ lệnh giết mẹ ta là Diệp Đế, ta hận Trấn Bắc Vương, còn Hoàng đế…ta hận không thể uống máu, ăn thịt hắn.”
Lão thái giám ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Như vậy công tử muốn tên cẩu tặc kia an ổn có được giang sơn, ngài sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội báo thù nữa? Bất luận ám sát có thành công hay không, công tử đều có thể giải trừ mối hận trong lòng, không phải sao?”.
Lão thái giám này thật sự giỏi nhất là thuyết phục người khác, Thẩm Ngọc im lặng.
…
Lúc Thẩm Ngọc trở lại thiên điện, chỉ mới một canh giờ, không có người nào phát hiện y biến mất trêи đường.
Y xoa xoa cổ tay bị trói đau, sau khi múc nước ấm rửa sạch, liền đi ngủ.
Hôm sau, như thường lệ Biển Thập Tứ đến chẩn bệnh, hắn đi tới cửa trước hết nhìn quanh một chút, thấy Hồng Liên không ở đây, mới nghênh ngang tiến vào.
“Cái phòng này của ngươi bị con khổng tước đực kia ở lại quá lâu rồi, toàn là mùi son phấn lẳng lơ…A hắt xì~”
Biển Thập Tứ lẩm bẩm, dụi mũi bị mùi son phấn làm cho ngứa ngáy.
“Ngươi uống hết đống thuốc kia, không có một chút công hiệu nào sao?”
Thẩm Ngọc cười lắc đầu, Biển Thập Tứ vò đầu bứt tai, hắn thật sự nghĩ không ra phương thuốc khác nữa.
Thẩm Ngọc bỗng nhiên thủ thế hỏi: “Ngươi, có….xuân dược không?”
“Cái gì?”
Biển Thập Tứ còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, không thể tin.
Thẩm Ngọc đành phải viết lên: Xuân. Dược.
Biển Thập Tứ trợn tròn mắt, nhìn chữ, rồi lại nhìn Thẩm Ngọc.
“Chậc chậc…Không ngờ nha không ngờ nha. Biển Thập Tứ chẹp miệng không ngừng, “Ngươi, như vậy….thích được thượng, chậc chậc, làm sao vậy? Đã lâu Trấn Bắc Vương không chạm vào ngươi, ngược lại cúc non của ngươi ngứa ngáy hả? Không đúng, không đúng, vẫn là Quân Huyền Kiêu buông thả quá độ, cuối cùng khiến tinh lực bản thân trống rỗng rồi? Trương dương không đứng lên được nữa? Ha ha… bình thường lưu manh chà đạp nhiều mỹ nam khuê nữ như vậy, đúng là thiên đạo luân hồi a~! Bổn thần y biết sẽ có ngày hắn bị như vậy!”
Thẩm Ngọc nhìn Biển Thập Tứ trách móc mỉa mai, cười một tiếng.
“Ngươi muốn dược đúng không? Bổn thần y có mấy loại tốt đây, Kim thương bất đảo, Nhất điều sài, Luy đảo**… Nhưng ta nhắc nhở ngươi, là thuốc đều có ba phần độc, việc này giống như mổ gà lấy trứng*, dùng một lần trợ hứng không sao, nhưng nếu dùng nhiều hơn, về sau cái giống kia sẽ càng ngày càng héo tàn…Bất quá hắn đáng đời!”
** tên mấy loại thuốc
*bản gốc sát kê thủ noãn ý là chỉ thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài
Thẩm Ngọc nhận lấy bao dược nhỏ Biển Thập Tứ giao cho, nắm chặt trong tay, như có điều suy nghĩ.