Thẩm Lệ liếc mắt nhìn ông ta, động đũa nhúng một đũa thịt dê, chấm nước sốt thả hành tỏi giã cùng vừng rang đậm đà, đưa vào trong miệng.
Tống Kỳ.. con mắt đáng chết không chịu nghe lời, dính chặt vào miếng thịt trong tay Thẩm Lệ.
Trong chớp mắt Thẩm Lệ nuốt miếng dê xuống kia, Tống Kỳ cũng không thể khống chế mà nuốt một ngụm nước bọt xuống theo. Quanh quẩn chóp mũi ông ta, đều là mùi thịt dê thơm phức. Mùi hương ấy giống như đang ôm lấy linh hồn ông ta, vuốt ve, gặm cắn, khiến ông ta khó chịu vô cùng.
Thẩm Lệ lại kẹp lên một miếng thịt dê tươi non, nhúng vào nồi nước, lại chấm nước sốt rồi giơ về phía Tống Kỳ hỏi: “Muốn ăn không?”
Tống Kỳ.. Nuốt nước bọt, cái bụng cũng cực kì phối hợp kêu lên òng ọc.
“Muốn ăn thì nói cho ta biết, Tô Khác ở đâu?”
Tống Kỳ lập tức cưỡng ép bản thân cúi đầu xuống, cười khổ, đáp: “Đại nhân đừng làm khó ta.”
Tống Kỳ không nhận tội, Thẩm Lệ cũng không gấp, chỉ cho Lý Nhất một ánh mắt.
Lý Nhất hiểu ý, bưng lấy một bát mỳ thịt, ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Kỳ. Một miếng. Một miếng. Lại một miếng.
Tống Kỳ.. Trong lòng đã sắp tấm tức đến chết rồi. Đều nói thủ đoạn tra tấn của ảnh vệ các ngươi rất cao minh, các ngươi thế mà lại dùng loại phương thức bỉ ổi như vậy để bức cung sao? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy ta ngay cả đói khát đều không chịu được sao? Thực sự là..
Òng ọc!
Tống Kỳ đã sắp hoàn toàn nứt vỡ rồi! Một bên, ông ta thật sự muốn ăn. Nhưng một bên, ông ta lại không thể nói. Lý trí nói cho ông ta biết, dù không ăn, không nói, thì việc bị đánh một trận là không thể tránh khỏi, cuối cùng có thể không chịu nổi bị đánh, vẫn phải nói ra.
Lý Nhất ăn xong một bát, lại lấy thêm một bát nữa.
Thẩm Lệ ung dung ăn: “Ngươi biết không? Vốn dĩ ta ở Bình Châu là để điều tra tiệm lương thực Hữu Tài, ta biết rõ chuyện này có liên quan với Trấn Quốc Công, nhưng, ta lại không tra được chút dấu vết nào. Thế rồi ngươi đột nhiên xuất hiện. Ngươi xuất hiện, vốn ta cũng không ngờ, lần này ngươi tới nơi này chính là vì chuyện của tiệm lương thực kia. Ta chỉ cho rằng, ngươi hãm hại Chu Hoài Sơn là vì Chu Viễn, ngươi hãm hại Hồ Vi Nhạc là vì muốn lên chức. Nhưng vừa rồi ở đại lao phủ nha, ngươi uy hiếp Hồ Vi Nhạc, nói trên người ngươi có thánh chỉ, nói Tô Khác cũng ở đây.”
Nói rồi, Thẩm Lệ hít vào một hơi, nở nụ cười.
“Như vậy thì có thể thấy, ta thực sự là phải thật tâm thật ý cảm tạ ngươi, nếu không phải nhờ có ngươi, ta cũng không thấy được manh mối của vụ án đâu.”
Tống Kỳ.. Cho nên nói, ông ta đây là ngàn dặm tới dâng tặng đầu mối sao?
Nếu như ông ta không hãm hại Chu Hoài Sơn, không hãm hại Hồ Vi Nhạc, chỉ ngoan ngoãn làm tốt chuyện tiệm lương thực Hữu Tài mà Trấn Quốc Công giao phó, có phải sẽ không xảy ra một màn này hay không? Đây thật là..
Tống Kỳ muốn chửi cha mắng mẹ, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên mắng cha mẹ của người nào!
Đang khi nói chuyện, Thẩm Lệ gác đũa.
“Những gì nên nói, ta đều đã nói, nếu ngươi muốn ăn cơm, ta sẽ tự mình lấy cho ngươi một cái ghế, cùng ngươi nâng chén cộng ẩm. Còn nếu ngươi muốn ăn roi, ta sẽ tự mình phục dịch.”
Tống Kỳ lập tức run lên một cái, cắn răng nhìn Thẩm Lệ, tiếp đó, ánh mắt lại hướng về phía nồi lẩu.
“Ta..”
“Tô Khác ở đâu?”
Trong lúc Tống Kỳ do dự, Lý Nhất đang ngồi bên cạnh ông ta ăn mỳ lại đột nhiên đập bốp cái bát trong tay xuống đất làm nó vỡ tan tành, một mảnh sứ vỡ trực tiếp cắt sượt qua mặt Tống Kỳ.
“…”
Không kịp chuẩn bị, Tống Kỳ lập tức gân giọng hét thảm.
“Tại tiệm lương thực Vương Tưởng.”
Thẩm Lệ bật cười: “Ngươi thật đúng là sợ đau không chịu nổi đòn, xương cốt đã mềm như vậy, sớm nói thì tốt rồi, miễn khỏi bị đau còn có thể được ăn lẩu.”
Thẩm Lệ nói xong, quay sang nói với Lý Nhất: “Dẫn huynh đệ đi bắt người.”
Lý Nhất đứng dậy lập tức rời đi. Ra lệnh một tiếng, bên ngoài, tiếng bước chân nhất thời vang lên bốn phía.
Nghe thấy thanh âm này, Tống Kỳ giống như một bãi bùn nhão ngồi sập xuống đất. Ông ta đã khai. Vậy một nhà già trẻ lớn bé của ông ta..
