Đang nói, di động vang lên.
“Nhất định lại là anh ta gửi đến.”
Nói xong mở ra xem, quả nhiên là thế, sắc mặt hơi biến đổi, cố ý lấy tay che đi, sợ Khương Tiểu Soái thấy được. Gửi xong nhanh chóng bỏ vào túi áo, cứ như đang yêu đương vụng trộm.
Khương Tiểu Soái rất hiếu kỳ: “Anh ta trông chừng cậu chặt như thế, cậu còn có thể chạy đến đây hoài vậy à?”
Ngô Sở Úy nói: “Tôi cũng không biết sao trong ngăn kéo ở tủ đầu giường có một lọ thuốc ngủ, hứng lên là tôi lấy vài viên giã nát trộn vào cơm của anh ta.”
“Tôi hoài nghi đầu óc anh ta chính là vì thế mà hư.” Khương Tiểu Soái nói.
Sắc mặt Ngô Sở Úy căng chặt: “Thật vậy à?”
Khương Tiểu Soái dồn sức đạp y một cái, “Có người hành động như cậu vậy sao? Hôm nay không lẽ cậu cũng bỏ thuốc vào cơm của anh ta?”
“Không, hôm nay không dùng.”
“Sao hôm nay không dùng?”
Ngô Sở Úy nói: “Tôi quen biết một đồng nghiệp nữ trong đơn vị của anh ta, tôi nhờ cô ta xúi giục lãnh đạo tổ chức một bữa liên hoan, mượn cơ hội này để Trì Sính làm quen với đồng nghiệp một chút. Lãnh đạo cuối cùng cũng đồng ý, chuyện này Trì Sính không thể không đi đúng không?”
Khương Tiểu Soái không ngờ, Trì Sính lúc trước bị Ngô Sở Úy ngang nhiên lôi đi từ chốn phong lưu, hiện tại lại rơi vào bước đường bị vợ đá ra ngoài, chính là vì phương diện đó quá mạnh.
Sắp đến giờ tan ca, trước cửa phòng Trì Sính chen một đám người, hơn nữa đều là nữ, chau đầu ghé tai, đùn đẩy lẫn nhau, dự định phái đại biểu đi vào nói chuyện liên hoan.
Vốn dĩ trong lòng mọi người đều muốn tranh nhau, nhưng lại kiêng dè, sợ vì vấn đề mị lực cá nhân không thể khiến Trì Sính gật đầu, mất mặt không nói, còn đánh mất một cơ hội quý giá để tiếp xúc gần gũi.
“Cậu đi đi, Trương Nhiễm, Trì thiếu chỉ từng nói chuyện với mình cậu.”
Trương Nhiễm bình thường rất ít được ai ưa, trong nhà có chút bối cảnh, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, cả ngày ở đơn vị săm soi ồn ào. Rất nhiều đàn ông theo đuổi cô ta, cô ta không đồng ý cũng không cự tuyệt, ai cũng để lơ lửng như thế, không biết đã bị người ta nói xấu bao nhiêu sau lưng.
Nhưng lúc này không ai ghét cô ta nữa, toàn muốn cô ta vào, Trì Sính gật đầu đương nhiên là tốt, cho dù cự tuyệt cũng là một chuyện rất đáng vui, cho nên cực lực đứng bên xúi bẩy.
“Trương Nhiễm, chỗ chúng ta chỉ có cậu xinh đẹp nhất, hơn nữa còn ngọt miệng.”
“Đúng đó, hôm đó tôi còn thấy Trì thiếu lén nhìn cậu.”
“Cậu mà mở miệng, có đàn ông nào nỡ lắc đầu đâu chứ!”
“Vào đi, vào đi.”
“…”
Trong lòng Trương Nhiễm đặc biệt có cảm giác ưu việt, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không tự tin lắm, tay đặt trên ngực liên tục xác nhận, “Tôi thật sự được sao? Trong lòng tôi không nắm chắc chút nào hết, tôi…”
Binh!
Trực tiếp bị người đẩy vào.
Trương Nhiễm suýt nữa té nhào, bật thốt ra tiếng kêu yêu kiều, cố tình oán trách vài câu, ám thị cô không phải tự nguyện vào đây.
Kết quả, Trì Sính ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng lên, trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trương Nhiễm cắn môi, giọng nói ngọt ngào chậm rãi tràn ra, “Trì Sính, lãnh đạo sắp xếp bữa liên hoan, tối nay cùng đi ăn cơm đi. Tuy hai chúng ta đã quen thân, nhưng còn rất nhiều người chưa từng nói chuyện với anh. Mượn cơ hội này để mọi người làm quen với anh đi.”
“Không đi.”
Từ chối dứt khoát, ngay cả khe hở để thương lượng cũng không có.
Trương Nhiễm có vẻ sắp không giữ nổi vẻ mặt, lại khẩn cầu: “Đừng như thế mà? Lần liên hoan này chính là để anh làm quen với mọi người, nếu anh không đi thì còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
“Vậy thì mọi người đều khỏi đi.”
Nói xong, xách túi bỏ đi.
Trì Sính vừa lên xe, Cương Tử hỏi: “Đi đâu?”
“Phòng khám.” Trì Sính nói.
Cương Tử khó hiểu, “Không phải nói tối nay có liên hoan sao?’
Ngô Sở Úy làm việc chính là như thế, tạo thanh thế đặc biệt lớn, chỉ sợ thiên hạ không biết y âm mưu đẩy người yêu của mình vào lùm hoa.
Trì Sính không nói gì, trực tiếp đeo tai nghe, vừa nghe tiếng rên rỉ của Ngô Sở Úy vừa gửi tin nhắn cho y, thì sao có thể gửi được cái gì dễ nghe?
Đây chính là nguyên nhân vừa rồi Ngô Sở Úy che không cho Khương Tiểu Soái xem.
Chiêu mà Trì Sính dành để đối phó với Ngô Sở Úy còn cao minh hơn Ngô Sở Úy đối phó hắn nhiều, hắn chưa từng cưỡng ép Ngô Sở Úy gửi tin nhắn, trực tiếp mở gói 5000 tin nhắn cho y, với bản tính tiết kiệm bủn xỉn của thiết công kê nam châm này, tuyệt đối không lãng phí đồ tốt, y chịu để mạng di động TQ hời sao? Cho dù không ăn không uống, y cũng phải gởi cho hết 5000 tin nhắn đó.
Cương Tử thấy vẻ mặt Trì Sính, thì có thể nhìn ra hắn đang cùng người khác đưa tình.
Trước kia đã xem ngán chuyện phong lưu của Trì Sính, cảm thấy khá mới mẻ và kích thích với độ chuyên tình của hắn, hiện tại lại nhìn ngán sự kết hợp cố định của hắn và Ngô Sở Úy, đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện ngoại tình của hắn.
“Cậu đang gửi tin nhắn cho ai vậy?”
Một lúc sau, hai chữ “Đại Bảo” bất ngờ xuất hiện trước mặt Cương Tử.
Ngay cả dạng đàn ông có thể nhẫn nại như Cương Tử cũng chịu không nổi, thử nói đi, cả ngày dính lấy nhau cũng thôi đi, sao cả khi tán tỉnh cũng vẫn tìm người đó? Hai người đều không cần thở sao? Nhiệt tình đến mức này, không sợ tự thiêu chết mình sao?
Đương nhiên, lời nói thẳng thắn như vậy Cương Tử cũng không dám nói ra, chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt lo lắng trong nội tâm mình. Người anh em, tôi biết cậu lãng phí bao nhiêu năm rồi, cuối cùng tìm được một mối chân tình, nội tâm vui điên cuồng là không thể diễn tả. Nhưng cũng phải có chừng mực, chuyện đó không thể quá mức! Hiện tại vắt khô rồi, lại phải dùng mấy năm để bù vào đó!
Trì Sính nói một câu, khiến những lời còn lại của Cương Tử đều nghẹn trong họng.
“Cậu chưa từng ngủ với cậu ấy, cậu không có quyền phát ngôn.”