Hơn nữa gã còn nhiều chuyện ồn ào, An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua tới, hai người một bình trà, hai đĩa điểm tâm có thể ứng phó một ngày. Sau khi Hoài Như Thiện tới, vừa muốn trà ngon vừa muốn đủ loại điểm tâm, hai người giữ cửa không nghe thấy, gã liền bảo thị tòng của Hoài Như Dục tới đưa. Vừa ăn điểm tâm vừa đọc sách, thấy ghi chép hiếm lạ còn ngạc nhiên một phen.
Chốc lát gào “Giao tiêu do tộc Giao Nhân dệt có thể đao thương bất nhập”.
Chốc lát lại hít một hơi “Sau khi tộc Giao Nhân xuống biển hai chân sẽ biến thành đuôi cá”, nói xong còn nhìn trộm chân An Trường Khanh: “Đệ cũng sẽ biến ra đuôi cá sao?”
“……” An Trường Khanh cười nói với gã: “Nếu không phải nể mặt mũi của voi với khổng tước trắng, nhất định ta sẽ đá huynh ra ngoài.” Cuối cùng y cũng hiểu vì sao Hoài Như Dục và gã không nói được mấy câu liền bắt đầu mặt nặng mặt nhẹ, hiện tại xem ra là do Hoài Như Thiện quá ồn ào.
Hoài Như Thiện: “……”
Có vẻ sợ bị đá ra ngoài, cuối cùng thành thành thật thật xem sách.
Chờ bọn họ xem xong thư tịch cùng bút kí trong bí khổ, thời gian đã tới hạ tuần tháng 8. Cùng lúc đó, Hoài Như Dục đã xử lý xong chính sự, đồng thời lệnh đại thần tâm phúc thay xử lý chính sự. Giống An Trường Khanh với Tiêu Chỉ Qua, cũng âm thầm chọn người thừa kế, để lại di chỉ. Nếu Hoài Như Thiện không đi, di chỉ này sẽ để lại cho gã. Nhưng gã sống chết muốn đi theo, Hoài Như Dục chỉ có thể chọn người thừa kế khác để ngừa vạn nhất.
Trừ đó ra, gã còn trưng dụng mười thuyền biển. Mười thuyền biển này hàng năm lui tới với các nước ngoài biển, bởi vì bốc xếp và vận chuyển hàng hóa, kiến tạo cũng rất lớn rất rắn chắc. Dùng cho hành trình Nam Hải rất tốt.
Mười chiếc thuyền biển, trên mỗi thuyền bố trí trăm thuyền phu có kinh nghiệm, thêm 200 tướng sĩ, mười mấy đại phu. Tầng dưới chót khoang thuyền thì chứa lượng lớn đồ ăn, nước, thuốc cùng vũ khí. Một đống hỏa khí mới chế tạo đem từ Nghiệp Kinh cũng mang lên thuyền.
25 tháng 8, hết thảy chuẩn bị ổn thoả, nhân mã đến thành Gia Ý, chuẩn bị ra biển.
Trên bến tàu, một chiếc chủ thuyền ở chính giữa, chín chiếc thuyền còn lại vây quanh bảo vệ chủ thuyền. Trên chủ thuyền ngoài bốn người An Trường Khanh, còn có tinh nhuệ Vũ Trạch cùng Đại Nghiệp.
Lần đầu tiên An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua ngồi thuyền ra biển, hai người đứng trên thuyền, nhìn buồm thuyền kéo cao, gió biển thổi cánh buồm. Một tiếng kèn vang, mười chiếc thuyền trước sau ra biển.
Nước biển bị phá, nổi từng trận bọt sóng màu trắng. Biển rộng mênh mang phía trước, An Trường Khanh kích động trong lòng, hơi xúc động nói: “Biển rộng bao la hùng vĩ hơn ta nghĩ rất nhiều……” Mặc dù thuyền biển vô cùng lớn, trong biển rộng lớn, cũng có vẻ nhỏ bé mà yếu ớt.
Giọt nước trong biển cả, đại để chính là như thế.
Hoài Như Thiện đi ra từ khoang thuyền, thấy vẻ mặt y cảm khái, cười tủm tỉm nói: “Lần đầu tiên các ngươi ra biển, tốt nhất đến khoang thuyền nghỉ ngơi, say thuyền trên biển cũng không phải việc nhỏ.”
An Trường Khanh cảm thụ một chút, nói: “Ta không thấy say.”
Cuối cùng Hoài Như Thiện tìm về chút cảm giác ưu việt, nâng cằm nghi ngờ nói: “Hiện tại còn sớm, lát nữa thì đệ xem xem.”
……
Thuyền ra biển nửa ngày, An Trường Khanh ngồi ở mép thuyền ói đến lợi hại, đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhũn vô lực. Nếu không phải Tiêu Chỉ Qua kịp thời đỡ được y, thiếu chút nữa An Trường Khanh sẽ ngồi liệt trên boong thuyền.
“Giờ đệ tin chưa?” Hoài Như Thiện đưa một lọ thuốc, nói: “Uống cái này đi, sẽ dễ chịu một chút. Chờ đi thêm trên biển hai ba ngày, các ngươi có thể quen.”
Tiêu Chỉ Qua cầm lấy lọ thuốc, rút nút bình đã ngửi thấy mùi gay mũi, hắn nếm một viên, hương vị từ trong miệng truyền tới đại não, kích thích thiếu chút nữa nhổ ra. Tuy hương vị khó có thể miêu tả, nhưng xác thật có chút tác dụng. Tiêu Chỉ Qua bất động thần sắc, lấy một viên đặt bên miệng An Trường Khanh.
An Trường Khanh còn chưa khôi phục, sắc mặt tái nhợt, ngửi được hương vị liền nhăn mày: “Thật khó ngửi.”
Tiêu Chỉ Qua không đổi sắc mặt mà gạt người: “Chỉ hơi khó ngửi, không khó ăn.”
An Trường Khanh đang khó chịu, cũng không nghi ngờ hắn. Liền há mồm uống thuốc. Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng nhét thuốc vào miệng y, sau đó nhanh chóng nắm cằm y, không đợi y phản ứng lại, cưỡng bách y nuốt xuống. An Trường Khanh mới nôn, uống thuốc này càng thấy ghê tởm, nôn khan vài cái mới bình phục lại. Thở hồng hộc mà nói với Hoài Như Thiện: “Sao ta cảm thấy huynh đang chờ cơ hội trả thù ta?”
Hoài Như Thiện cười mỉa xua tay phủ nhận: “Đệ suy nghĩ nhiều rồi, hai ta là huynh đệ, sao có thù oán được?”
An Trường Khanh không có sức lực đấu võ mồm với gã, cảm giác choáng váng giảm bớt một ít, liền bảo Tiêu Chỉ Qua đỡ y về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Đội thuyền đi 5 ngày trên biển, cuối cùng thì An Trường Khanh cũng vượt qua say sóng. Thân thể Tiêu Chỉ Qua tốt hơn y, trừ bỏ ngày đầu, sau đó không chịu ảnh hưởng.
Tính thời gian, lúc này đã 30 tháng 8, bọn họ dựa theo hải đồ vẽ lại kia, vẫn luôn vòng khỏi hải lưu ngược chiều, tạm thời vẫn chưa gặp trở ngại.
An Trường Khanh chắp tay sau lưng đứng trên boong thuyền, cảm giác mới lạ lúc đầu đi qua, biển rộng xanh thẳm bao la này cũng trở nên nghìn bài một điệu. Trên biển, trừ bỏ phải ứng phó các loại sóng gió cùng nguy cơ thình lình xảy ra, trở ngại lớn nhất chính là cuộc sống buồn tẻ trên thuyền. Cuộc sống lặp lại ngày qua ngày rất dễ làm lòng người khó chịu.
Đứng trên boong tàu một lát, An Trường Khanh liền quay về. Tiêu Chỉ Qua cùng Hoài Như Dục đang đánh cờ, chơi cờ dở như Hoài Như Thiện ở bên cạnh chỉ điểm, An Trường Khanh nhìn ba người bọn họ, cảm thấy nôn nóng trong lòng ít đi vài phần. Tĩnh tâm ngồi cạnh Tiêu Chỉ Qua, tiếp tục đọc quyển sách còn dang dở.
Chỉ là không yên bình bao lâu, cửa khoang thuyền bị gõ vang, thị tòng ngưng trọng tiến vào bẩm báo: “Thuyền trưởng nói có lẽ chạng vạng hôm nay sẽ có gió lốc.”
Đi thuyền trên biển, kiêng kị nhất gặp phải gió lốc. Trước khi xuất phát bọn họ đều quan sát đo đạc thiên tượng, đều là trời trong. Hôm nay cũng trời trong nắng ấm, không ngờ bỗng nhiên xuất hiện gió lốc.
Bốn người trao đổi ánh mắt, Hoài Như Dục lên tiếng hỏi: “Gió lốc lớn thế nào, có thể chống đỡ không?”
Người hầu trả lời: “Thuyền trưởng nói đám mây lớn, trận gió lốc này sẽ không nhỏ.”
“Thông báo tất cả con thuyền, chạng vạng hạ buồm, làm theo phương án dự bị lúc trước, gọi người lập tức lấy xích sắt nối tất cả thuyền với nhau. Nếu gió lốc nổi, mọi người đến khoang thuyền tránh né.”
Đây là phương án khẩn cấp đã được thương nghị trước khi ra biển. Đi biển, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu là một hai năm, trên đường khó tránh gặp gió lốc, nhỏ thì thôi, lớn có thể lật hết thuyền bè. Cũng may trước khi ra biển bọn họ đã dự tính sẽ gặp tình hình này, đã chuẩn bị đủ. Tuy tin tức hơi nghiêm trọng, nhưng ít ra sẽ không quá hoảng loạn.
Bọn họ cố gắng hết sức, còn lại, chỉ có thể nghe thiên mệnh.