…
Cốc Tâm Chí cắt đứt đầu của một nhân loại mới, ngồi xuống bên cạnh, đem máu trên mu bàn tay cọ lên quần áo của kẻ nọ, dự định nghỉ ngơi một hồi thì sẽ kéo thi thể của người nọ đi, ném ra sau cửa.
Đây là “nhân loại mới” thứ hai xông vào siêu thị để đánh cướp và bắt cóc “nhân loại cũ”.
Cốc Tâm Chí không có ý kiến đối với việc bắt cóc, chỉ là trói đến trói đi thì rốt cục cũng sẽ trói lên đầu của cậu.
Cậu chán ghét bị người quấy rối, không bằng tiên hạ thủ vi cường.
Cô bé nhân loại cũ suýt bị lôi đi đang thút tha thút thít đi đến bên cạnh cậu, khi nói lời cám ơn cũng không che giấu được sự kinh hoàng trên mặt.
…Dù sao ân nhân cứu mạng thoạt nhìn còn hung tàn hơn kẻ làm hại cô bé.
Cốc Tâm Chí không để ý đến cô bé, một tay đặt trên đầu gối, trong lồng ngực ôm khẩu súng bắn tỉa cậu mang từ khu huấn luyện ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu luôn là người rất có logic.
Hai căn nhà của Đinh Thu Vân đều trống rỗng, hơn nữa khu cư xá mà cha mẹ của Đinh Thu Vân cư ngụ đã bò đầy dây thường xuân ăn thịt người, có lẽ xác suất rất lớn là Thu Vân đã dẫn cha mẹ rời đi.
Trời đất mênh mông, mình phải tìm cậu ấy ở đâu đây.
Cậu không dám đánh cược vận may, bởi vì vận may của cậu từ trước đến nay không bao giờ tốt.
Khi mẹ của Cốc Tâm Chí tái giá từng nói với cậu, cậu có cha thì sẽ có thêm người thương yêu cậu.
Kết quả cha dượng là một con sâu rượu, say xỉn liền đánh cả mẹ lẫn cậu.
Khi đó Cốc Tâm Chí nghĩ, ít ra cậu vẫn còn mẹ.
Sau đó mẹ cậu cũng học theo mà say xỉn, bị cha dượng đánh thì liền chuyển sang đánh chửi Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí nghĩ, mẹ như vậy có lẽ là do bị cha dượng ảnh hưởng.
Vì vậy khi mới 15 tuổi, cậu đã thay đổi mạch điện, làm cho nó vừa bật lên liền bị chập mạch, thiết kế tai nạn nổ khí gas.
Cha dượng uống rượu, mơ màng tiến vào nhà, nghe thấy mùi lạ liền đi bật công tắc đèn.
Sau khi cha dượng chết, cậu nghĩ rằng tất cả đều sẽ ổn.
Sau đó mẹ cậu say xỉn càng thêm trầm trọng, tuổi còn trẻ đã mắc bệnh ung thư.
Chính vì vậy Cốc Tâm Chí không còn hy vọng nào vào vận may của mình nữa.
Cậu không muốn đi trời Nam đất Bắc để tìm kiếm, chỉ muốn ở tại chỗ chờ đợi.
Đối với cậu mà nói thì ở tại chỗ chờ đợi có lẽ còn có hy vọng đôi chút so với đi tìm Đinh Thu Vân.
Cậu lấy ra thiết bị truyền tin đã mất tín hiệu, hình nền là ảnh chụp chung của cậu và Đinh Thu Vân.
Cốc Tâm Chí nhìn trong phút chốc, dần dần trở nên ủ rũ, dựa vào tường, ôm súng mà ngủ.
Mới vừa ngủ không bao lâu thì bên tai cậu liền vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Cốc Tâm Chí lập tức mở mắt, người đập vào mắt cậu làm cho cậu hơi suy nghĩ, dường như không thể tin được mình lại may mắn như vậy.
Đinh Thu Vân nhìn trông có vẻ tang thương rất nhiều, trên vai khoác một khẩu súng, nghe tiếng ngẩng đầu, sững sờ cả buổi, một chữ chưa nói đã nhào lên ôm lấy cậu.
Cảm giác ấm áp kia thật sự khiến vành mắt của Cốc Tâm Chí bất chợt ấm nóng, đưa tay xuyên vào mái tóc của người kia, quyết tâm dùng sức ôm chặt lấy đối phương, hôn đến mức đối phương cảm thấy khó có thể hít thở.
Buổi tối, bọn họ còn làm chuyện đó.
Hai thân thể khô ráo lại ấm áp quấn quýt bên đống lửa, cảm giác chân thực khiến Cốc Tâm Chí như đang nắm giữ cả thế giới, nâng lấy mặt Đinh Thu Vân mà hôn lấy hôn để.
Cậu gia nhập tiểu đội của Đinh Thu Vân, cùng cậu ấy lưu lạc, đồng thời đi tìm kiếm vật tư khắp nơi.
Nhưng Cốc Tâm Chí dần dần phát hiện tình huống có chút không đúng.
Nhân số của tiểu đội vốn được Đinh Thu Vân phát triển không tệ càng ngày càng ít.
Người chết đầu tiên là cô gái tên Nhan Lan Lan, bị linh cẩu xé xác, sau đó lần lượt từng người chết đi, giống như những ngọn nến bị thổi tắt.
Cốc Tâm Chí nhìn Đinh Thu Vân vô cùng thống khổ, tuy đau lòng nhưng lại có chút mừng thầm.
Cậu rất chán ghét tiểu đội của Đinh Thu Vân.
Nói đúng ra cậu chán ghét bất kỳ kẻ nào quá mức thân mật với Đinh Thu Vân.
Mãi đến khi Đinh Thu Vân bị đám nhân loại mới bức ép phải chia nhau mà chạy, còn cậu lại được một đám nhân loại mới tôn kính vây quanh thì cậu mới nhận ra hình như có chuyện gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Cậu bị người bao vây dẫn xuyên qua một đám đông, đi về phía một cái bục hình tròn.
Khi cậu bị đẩy lên phía trước, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra như một quả bom nổ mạnh.
Đinh Thu Vân bị trói gô quỳ gối giữa bục, kinh hãi nhìn về cậu đang đứng giữa đám nhân loại mới.
Cốc Tâm Chí sốt ruột muốn giải thích nhưng chiếc lưỡi lại cứng như gỗ, một chữ cũng nhả không ra.
Giây phút tiếp theo cậu lập tức thấy hoa mắt.
Nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh vật trước mặt, cậu đang đứng trong một gian phòng, trên đất là đám người canh giữ bị té xỉu, mảnh ghế vỡ vụn, dây thừng rơi trên đất, cửa sổ mở rộng cùng với cửa kính bị đập nát.
Cửa sổ kia dường như có ma lực, mặc dù Cốc Tâm Chí không muốn đi đến nhưng đôi chân vẫn cứng đờ bước về phía đó.
Lướt qua cửa sổ, trước tiên cậu nhìn thấy một vũng máu rồi mới nhìn thấy Đinh Thu Vân nằm trên mặt đất.
Máu nhuộm đỏ tóc mai của Thu Vân, là mái tóc mà một tuần trước chính cậu đã cắt hỏng cho cậu ấy.
Lúc đó Đinh Thu Vân còn trách cậu, bảo lần sau không để cậu cắt tóc giùm nữa.
Ai ngờ câu nói đó lại thành tiên tri, cậu thật sự không còn cơ hội nữa.
Cốc Tâm Chí thức tỉnh từ trong giấc mộng với toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dường như cậu đã trải qua nửa năm thời gian ở trong mơ, nhưng chờ cậu xem đồng hồ thì phát hiện chỉ mới trôi qua 3 phút.
Cậu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
…Cũng may chỉ là giấc mộng mà thôi.