Thái Vĩ Dân ra lệnh: “Bắt gã ta lại”.
Hai người đàn ông cường tráng đi tới đẩy Sáu Sẹo ngã xuống sô pha, đầu kê vào tay vịn.
“Thái đầu to! Con mẹ nói các người hợp nhau lừa gạt tôi”.
Thái Vĩ Dân cười lạnh nói: “Sáu Sẹo, không có ai lừa anh, anh là người tự nguyện đánh cược. Dám cược thì dám thua, hôm nay anh nhất định phải để mắt lại”.
Sáu Sẹo rõ ràng có chút sợ hãi.
“Thái đầu to, anh cứ thử đụng vào tôi xem chuyện gì sẽ xảy ra! Nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì Cậu Tra nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, đừng tưởng anh có nhà họ Lâm chống lưng thì không có ai dám động đến!”
Thái Vĩ Dân cau mày, dường như có chút do dự.
“Cậu Lý, gã này là người của cậu cả nhà họ Tra, cậu xem. . .”
Biết Lý Dục Thần thực sự là con rể nhà họ Lâm, thái độ của Thái Vĩ Dân trở nên cung kính hơn rất nhiều.
“Nhà họ Tra, lại là nhà họ Tra!”
Lý Dục Thần lắc đầu, đứng dậy bước đến chỗ Sáu Sẹo nhìn xuống gã ta.
“Cậu Tra mà anh nói đến không phải là Tra Minh Huy chứ?”
“Đúng đúng, là Tra Minh Huy, cậu Tra”.
Vết sẹo trên mặt Sáu Sẹo đang không ngừng run lên.
“Cậu Lý, cậu Lý, tôi sai rồi, nếu như cậu tha cho tôi lần này thì tôi nhất định sẽ báo đáp cậu, cậu Tra cũng sẽ nhớ kỹ cậu”.
Sáu Sẹo cuối cùng cũng chịu thua.
Lý Dục Thần khẽ mỉm cười.
“Đúng là Tra Minh Huy rồi. . .”
Đột nhiên anh vươn tay lấy chiếc nĩa nhỏ từ dĩa bánh trên bàn, chọc thẳng vào mắt Sáu Sẹo.