Vĩnh minh đế xoa mặt hắn, sờ trán hắn, sốt sắng hỏi.
“Còn đau bụng không?”
Quân hậu cảm nhận một chút, lắc đâu. “Thần không đau, chỉ cảm thấy đói bụng.”
Trác Kim lập tức nói. “Nô tài gọi người làm đồ ăn!”
Trác Kim vội vàng ra ngoài, Vĩnh minh đế không yên lòng lại hỏi. “Ngươi cảm nhận lại thử xem, thật sự không đau sao?”
Quân hậu cẩn thận cảm nhận lại một lúc, còn ấn ấn bụng, lắc đầu. “Thật sự không đau.” Tới lúc này, hắn mới nhớ tới cơn đau đớn thống khổ khiến hắn không thể nào chịu đựng kia, đáp. “Thần cứ nghĩ, thần không thể tiếp tục kiên trì nữa, là thái y tìm ra dược liệu chữa trị bệnh đau bụng cho thần sao?”
Khi ấy hắn đau tới mức chẳng còn ý thức, đương nhiên không nhớ tới một tràng hỗn loạn sau đó.
Vĩnh minh đế ngồi trên giường, để quân hậu tựa vào hắn, nhẹ nhàng chạm cằm lên đỉnh đầu quân hậu, nói. “Ngươi dùng bữa trước. Chỗ này là phủ đại tướng quân, ngươi tạm thời ở chỗ này an dưỡng.”
Quân hậu còn hơi chóng mặt, hơn một nửa là đói bụng. Không phải không tò mò tại sao mình ở nhà, nhưng hoàng thượng nói hắn dùng bữa trước, nên hắn không hỏi.
Trác Kim bưng đồ ăn vào, đi theo còn có nô tỳ mà phủ đại tướng quân sai tới hầu hạ quân hậu. Mười mấy người đi đường không một tiếng động, lần lượt xếp thức ăn đủ mọi màu sắc lên bàn, rồi lại an tĩnh khom người lui ra, chỉ còn Trác Kim ở bên trong hầu hạ. Quân hậu cảm nhận một chút, trực tiếp xốc chăn muốn xuống giường, Vĩnh minh đế vội vàng cản hắn. “Đừng xuống đất, thân mình ngươi còn yếu.”
Quân hậu đáp. “Thần cảm thấy tốt hơn nhiều, thân mình nhẹ nhàng không ít. Ở trên giường ăn bất tiện, thần vẫn nên đứng lên thôi.”
Trác Kim cầm một cái áo khoác tới, nói. “Hoàng thượng, tướng quân phủ chuẩn bị không ít đồ ăn cho quân hậu. Thái y nói, thiên tuế có thể dậy để dùng bữa, chỉ cần giữ ấm là được.”
Nghe Trác Kim nói vậy, Vĩnh minh đế liếc nhìn bàn đồ ăn, không thúc ép nữa, nói. “Vậy mặc ngoại y vào trước đã.”
Quân hậu ăn mặc chỉnh tề, theo yêu cầu của Vĩnh minh đế, còn xỏ thêm vớ vải kín mít, mới được phép rời giường. Trong phòng đốt một lò than nhỏ, quân hậu nói. “Thần không cảm thấy lạnh, mang lò than này đi đi.” Trên trán Vĩnh minh đế đã đổ mồ hôi đầm đìa.
“Phải giữ ấm. Đến, trẫm cũng đói bụng, trẫm và ngươi cùng ăn.” Vĩnh minh đế dìu quân hậu ngồi xuống.
Quân hậu ngồi xuống, Trác Kim bưng chậu rửa tay tới.
Cầm đũa lên, nhìn bàn đồ ăn, quân hậu hơi mỉm cười. “Thần lâu rồi không cảm thấy đói bụng thế này.”
“Vậy nhanh ăn đi.” Vĩnh minh đế đặt một chén canh gà trước mặt quân hậu. “Uống chén canh gà trước.”
“Được.”
Quân hậu hạnh phúc cầm muỗng, ăn canh.
Quân hậu không chỉ cảm thấy lâu lắm rồi chưa từng đói như thế, mà lâu lắm rồi cũng chưa từng ăn nhiều như thế. Khi hắn từng miếng từng miếng ăn thức ăn, hắn không để ý, Vĩnh minh đế ở bên cạnh, tay cầm đũa còn chưa động, thậm chí còn hơi run rẩy.
Giờ khắc này, nhìn ái nhân ăn uống ngon miệng, chỉ có Vĩnh minh đế mới hiểu, trong lòng hắn có bao nhiêu cảm kích Thiệu Vân An, cỡ nào vui mừng vì người nọ lựa chọn ở bên phía hăn.
Đợi tới khi quân hậu cảm thấy no bảy phần, mới phát hiện ra người bên cạnh còn chưa động đũa. Quay đầu, thấy Vĩnh minh đế vẫn luôn nhìn mình ăn cơm, quân hậu đặt đũa xuống.
“Hoàng thượng?”
Vĩnh minh đế hơi mỉm cười nhìn hắn, gắp thêm một miếng thịt bỏ vào chén hắn, vui vẻ nói. “Trẫm không nhớ nổi, lần cuối cùng thấy ngươi ăn ngon miệng như vậy là khi nào, Tề Du.”
Một tiếng “Tề Du” khiến quân hậu cảm động muôn vàn. Hắn lên tiếng. “Hoàng thượng, thần về sau, có thể cùng hoàng thượng dùng bữa như thế này sao?”
Vĩnh minh đế gật đầu, không hề chần chừ. “Đương nhiên. Quân hậu của trẫm mỗi ngày đều có thể cùng trẫm dùng bữa.”
Quân hậu kìm nén sự tò mò, cười đáp. “Thần còn chưa ăn no.”
“Mau ăn đi.”
Vĩnh minh đế lập tức gắp thêm đồ ăn cho hắn.
Đợi tới khi quân hậu ăn no, Vĩnh minh đế gọi Trác Kim thu dọn bàn ăn, bản thân hắn chỉ ăn vài miếng tượng trưng. Nội tâm quá kích động vượt xa cơn đói bụng.
Quân hậu lau tay, súc miệng, Vĩnh Minh đế dìu hắn trở lại giường. Ngồi ở mép mường, nắm tay quân hậu, chỉ có hai người ở trong phòng ngủ, có một số việc phải nói rõ.
Trầm mặc một hồi, Vĩnh minh đế mở miệng. “Tề Du, thân mình ngươi đã hồi phục, tàn độc đã giải hết, sau này sẽ không đau bụng nữa. Ngươi cũng muốn biết chuyện gì xảy ra đúng không?”
Quân hậu gật đầu.
Vĩnh minh đế nắm chặt tay quân hậu. “Kỳ thực, trẫm cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Chỉ là trẫm cùng lão đế sư, lão tướng quân phát hiện…phát hiện, đồ ăn Thiệu Vân An làm tựa hồ có thể trị bệnh.”
“Trị bệnh?!” Quân hậu kinh ngạc.
Vĩnh minh đế gật đầu đáp. “Lần này, hắn đặc biệt làm phong mật dữu tử trà cho ngươi, so với dữu từ trà của trẫm và Ông lão bất đồng. Trẫm đã uống thử dữu tử trà hắn dâng cho trẫm, chỉ cảm thấy chua chua ngọt ngọt. Còn dữu tử trà hắn làm cho ngươi, có mùi vị khác biệt rất lớn. Trẫm cùng Ông lão, Đại lão tướng quân uống xong thì trong bụng như dời sông lấp biển, sau đó cơ thể cảm thấy rất thoải mái, như được làm mới, tràn đầy tinh thần.”
Theo lời giải thích của Vĩnh minh đế, vẻ kinh ngạc trên mặt quân hậu càng lúc càng rõ ràng. Vĩnh minh đế nói tiếp. “Hôm nay ngươi đau bụng, lão tướng quân vội vã tiến cung, nhưng chân không đau, hơn nữa đã không đau một thời gian rồi, thậm chí gần đây ăn cơm ngon hơn, ngủ ngon hơn. Lão đế sư cũng như thế, ông nói, hiện tại buổi tối vừa nằm xuống là có thể ngủ tới bình minh. Mấy việc này đều là sau khi họ dùng cố nguyên cao và mấy món ăn Thiệu Vân An làm. Mà hôm nay ngươi đau bụng như vậy, cũng là sau khi ngươi uống hết một bình dữu tử trà.”
Quân hậu ngơ ngác nhìn Vĩnh minh đế, không biết đáp lại thế nào. Vĩnh minh đế nắm chặt một cái tay khác của hắn. “Ngươi luôn phải chịu đựng nỗi đau đớn thống khổ, kỳ thực không phải do tàn độc, mà là…” Vĩnh minh đế hít sâu một hơi. “Mà là, lần đó, kỳ thật ngươi hoài song sinh.”
“A!” Quân hậu kinh hãi.
Vĩnh minh đế ngồi ở trên giường ôm lấy hắn. “Lần đó, chúng ta có hai đứa nhỏ. Có một hài tử không muốn cứ như thế rời khỏi phụ hoàng cùng phụ quân, nhất quyết lưu lại, cho nên ngươi mới đau bụng như thế. Hiện tại, đứa bé kia cũng biết, nó không nên tiếp tục tra tấn phụ quân, nguyện ý rời đi, cho nên, ngươi về sau, sẽ không đau bụng nữa.”
Vốn dĩ sắc mặt quân hậu có chút hồng hào, giờ khắc này trở nên trắng bệch, một người luôn kiên cường, cho dù đau tới mức muốn chết cũng không rơi một giọt nước mắt, thế nhưng bây giờ viền mắt lại đỏ.
“Tề Du…” Vĩnh minh đế cũng vô cùng thống khổ. “Sau này, chúng ta sẽ có hài tử. Thái y nói, chỉ cần ngươi yên ổn điều dưỡng, sớm hay muộn chúng ta sẽ có hài tử. Hài tử mất đi sẽ quay trở lại cùng phụ hoàng và phụ quân.”
Quân hậu nhắm chặt hai mắt, bàn tay siết lại. Vĩnh minh đế hôn lên trán hắn, rồi siết chặt vòng tay. “Những kẻ khiến chúng ta mất đi hài tử, một người trẫm cũng không tha. Trẫm hứa với ngươi, nhất định sẽ báo thù cho con chúng ta.”
Quân hậu không nói lời nào, Vĩnh minh đế cũng chỉ ôm hắn, an ủi hắn. Hai trái tim đều vô cùng thống khổ. Bởi vì ái, cho nên mới mong muốn có được kết tinh. Nguyên bản bọn họ có hai viên, nhưng còn chưa được nhìn thấy thì bọn nhỏ đã biến mất vĩnh viễn. Nam tử mang thai vốn gian nan, huống chi là hai đứa bé.
Quân hậu cố gắng ép lại nỗi bi thương, hắn là nam tử, là một nam tử từng huyết chiến sa trường, làm sao có thể cao giọng khóc rống. Rất lâu sau đó, quân hậu mở mắt, tròng mắt đỏ hỏn, nhưng không có lệ.
“Hoàng thượng.”
“Trẫm ở đây.”
Vĩnh minh đế dán đôi môi vào trán quân hậu, thanh âm quân hậu ám ách.
“Hài tử của chúng ta, thực hiểu chuyện, Hài tử biết, nếu bọn nhỏ xuất hiện trên đời này, phụ hoàng bọn nhỏ sẽ rất khó khăn.”
Hầu kết Vĩnh minh đế kịch liệt di động.
“Đế vương chi gia, song sinh chi tử, là tai, không phải phúc. Bọn nhỏ không muốn phụ hoàng bị làm khó dễ, cho nên, đi.”
Vĩnh minh đế thở dốc, thanh âm đồng dạng ám ách. “Đúng. Là bọn nhỏ không muốn phụ hoàng khó xử, cho nên đi rồi. Nhưng trẫm tin tưởng, hài tử của chúng ta sẽ trở lại, sẽ từng đứa từng đứa trở lại.”
Quân hậu gật đầu, thanh âm nghẹn ngào. “Đúng thế. Bọn nhỏ sẽ trở lại, từng đứa từng đứa, sẽ trở lại.”