Rắn Độc dẫn mấy người Từ Uyển đến mấy chỗ ngôi đầu tiên, người ngồi ở đây đều có thân phận cực kỳ quan trọng ở xã đoàn. Lúc đầu, Trương Thành còn rất dè dặt, nhưng khi cậu ta phát hiện mấy cấp cao của Thanh Diệp còn có thái độ cẩn thận ngược lại với mình, châm thuốc cho mình, thì cậu ta mới nhận ra địa vị của anh rể ở Thanh Diệp cao bao nhiêu.
Mình chỉ đến cùng anh rể thôi đã có đãi ngộ thế này, xem ra anh rể rất được kính trọng.
Cái Trương Thành không biết là ở Thanh Diệp xã không có người kính trọng Trương Thác, nhưng sợ hãi là có thật. Tình cảnh đẫm máu mỗi lần Trương Thác ra tay đã sớm khắc sâu trong lòng những cấp cao này rôi.
Hàn Văn Tĩnh ngồi trên ghế chính của Thanh Diệp quay đầu nhìn mấy người Trương Thác dẫn đến, dừng mắt lại trên người Từ Uyển mấy giây. Cô ta có thân phận cảnh sát hình sự, đương nhiên biết Từ Uyển là người của nhà họ Lâm, nhưng cũng chỉ nhìn một lát đã đưa mắt về phía lồng sắt.
Trong lồng sắt, Trương Thác đứng đối diện cô gái kia, chưa ra tay.
Cô gái nhìn Trương Thác, cũng không động đậy.
Trương Thác không muốn di chuyển, đối phó với một cô gái nhỏ mà thôi, không đáng để anh ra chiêu trước.
Còn cô gái kia là không dám ra tay, khi ra tay với đối thủ cô ta gặp phải lúc trước, chỉ cần nhìn nhịp bước của đối phương đã có thể biết thật giả. Nhưng Trương Thác, cô ta nhìn không ra. Trong mắt cô ta, nhìn qua đối thủ của mình đã thấy cả người đều là sơ hở.
Nhưng cô ta có một trực giác, chỉ cân mình dám ra tay nhất định sẽ nghênh đón một kích như trời giáng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Thác thoải mái đứng tại chỗ, sau lưng cô gái cũng đã thấm ướt mồ hôi.
Có bốn người ngôi phía sau Hắc Hồng, một người đàn ông trung niên và ba chàng trai trẻ.
Người đàn ông trung niên nhìn vào lồng, thở dài: “Sư muội của mấy đứa thua rồi.”
“Thua.” Ba chàng trai đều hơi nghi ngờ: “Thầy, vẫn chưa đánh mà, sao sư muội có thể thua được?”
“Khí thế” Người đàn ông trung niên nói ra hai chữ này: “Mấy đứa chưa lên trận, không có đối mặt trực tiếp với đối thủ, cho nên không cảm nhận được loại khí thế kia. Sư muội của mấy đứa hoàn toàn không thể chống lại khí thế của cậu ta đâu, dù là ba đứa cũng sẽ bị khí thế này chèn ép, trận tiếp theo mấy đứa cùng nhau lên đi.”
Ba chàng trai nghe thấy thây nói thế đầu không phản bác, nặng nê gật đầu. Bọn họ biết thầy của mình sẽ không nói lung tung.
Trong lồng, trên trán cô gái kia đã phủ kín mồ hôi, giọt mồ hôi lớn chảy xuống từ trên mặt. Cô ta cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một con người, mà là một ngọn núi lớn, nguy nga, đồ sộ, che khuất ánh mặt trời, khiến mình không thở nổi. Lúc đầu mình không dám ra tay, nhưng bây giờ là hoàn toàn không thể động đậy, ngay cả tay chân cũng cảm thấy yếu ớt không có sức.
Trương Thác thấy cô gái như thế thì thở dài, anh biết nếu tiếp tục như vậy, cô nhóc này rất có thể sẽ sụp đổ. Trương Thác tiến lên một bước, lúc đầu anh đứng cách cô gái chừng năm mét, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt cô ta, vung nắm đấm mang theo tiếng xé gió vê phía cô gái.
Đối mặt với một quyên này của Trương Thác, cô gái hoàn toàn không trốn được, đứng đờ người tại chỗ không nhúc nhích.
-Aml”
Một trận tiếng khí nổ vang lên bên tai cô gái, nắm đấm này của Trương Thác không đánh vào trên người mà chỉ đánh tới bên tai cô 1Ó.
Khi một quyền của anh dừng lại, hai chân cô gái mêm nhũn, cả người đều xụi lơ ngã xuống đất, há to miệng thở hổn hển, không ngừng đổ mồ hôi, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
“Cô nhóc, thực lực vẫn còn phải nâng cao nhé.” Trương Thác cười cười, vươn tay với cô gái.
Cô gái nhìn Trương Thác mấy giây, chủ động nắm lấy tay anh, để anh kéo mình đứng lên.
“Cảm ơn.” Cô gái nhỏ giọng nói với Trương Thác, đây là lân đầu tiên cô ta nói chuyện sau khi vào sân.
Người đàn ông trung niên ngồi sau lưng Hắc Hồng thấy cảnh như vậy thì lắc đầu: “Hắc Hồng, mở lông ra đi, chúng ta thua rồi.”
Đồng thời, ba chàng trai bên cạnh ông ta đứng dậy.