” Đệ biết rồi mà huynh, huynh trở về cũng phải cẩn thận đó!”
Thái tử nằm trên giường đá cứng nhắc, chỉ có thể nghe được tiếng động mà không thể mở mắt, y rất tò mò với những thứ đang diễn ra xung quanh mình, lại không thể trực tiếp mở mắt nhìn xem sao. Y nhẫn nhịn nằm trên giường, để chủ nhân của đôi bàn tay nhỏ bé kia chăm sóc cho mình thật tốt.
Sáng, y có thể nghe được cuộc đối thoại kì lạ của hai người, đến tối, lại chỉ có một mình cánh tay nhỏ kia ở lại chăm sóc cho y.
Cẩm Lý cẩn thận đút nước cho thái tử đương triều, ngồi bên giường đá không khỏi thở dàu, càu nhảu một hơi:” Nhân loại, ngươi khi nào mới chịu tỉnh đây? Ta bởi vì chăm sóc cho ngươi, một tuần nay chưa trở về hồ tộc rồi… ngươi còn chưa chịu tỉnh, ta trở về sẽ bị cạo trọc lông đuôi đấy!”
Cẩm Lý dừng lại một chút, tay đặt lên thái dương của y, chậm rãi xoa xoa:” Mẫu thân ta nói nhân loại rất xấu xa, ta lại thấy ngươi rất đẹp mà, còn đẹp hơn cả hồ tộc chúng ta đấy! Có chỗ nào xấu đâu.”
” khụ khụ…”
Bàn tay nhỏ đột nhiên ho khan hai tiếng. Thái tử đương triều gấp gáp muốn tỉnh dậy, cơ thể lại vô lực không theo ý muốn, y chỉ có thể buông bỏ, ngoan ngoãn nằm im, đợi Bàn tay nhỏ ổn định lại cơ thể.
Cẩm Lý ho xong, liền tiến hành lau cơ thể thái tử một lượt, xong xuôi mới chậm rãi leo lên giường đá, mệt mỏi một ngày, Cẩm Lý vừa leo lên giường liền chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, trời càng lạnh hơn, thái tử nhíu mày, cuối cùng cũng có thể mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là vách động gồ ghề mờ ảo trong ánh trăng. Cơ thể mặc dù vẫn còn đau nhức mệt mỏi nhưng đã có khí lực hơn, toàn cơ thể bị khí lạnh bao phủ, nơi lồng ngực bị đè nèn lại ấm áp lạ thường.
Thái tử chậm rãi hướng ánh mắt về phía lồng ngực mình, cục lông đen đến mức có thể hòa vào trỏng bóng tối, nếu không phải có ánh trăng từ bên ngoài, thái tử đương triều thật khó có thể nhìn thấy cục lông nhỏ này.
Thái tử nhấc cánh tay lên, đặt lên cục lông, sờ sờ.
Xúc cảm mềm mại từ ngón tay truyền đến đại não, mềm mềm ấm ấm, cực kì thoải mái.
Thái từ đương triều không kìm được sờ thêm vài cái.
” Ừm.” Cục bông nhỏ bỗng phát ra tiếng động, hai chân ngắn ngủn mềm mại đều đều ấn lên lông ngực thái tử, tựa như vô thức muốn giúp y xoa xoa.
Trái tim lạnh lẽo lâu ngày của thái tử đương triều, chỉ vị động tác nhỏ của cục bông mà mềm nhũn.
* phập*
Âm thanh xé gió lãnh khốc vang lên trong đêm trăng tĩnh lặng.
Thái tử đương triều phản ứng nhanh, nghiêng người lăn một vòng, lại bởi vì cơ thể chưa được linh hoạt, vô tình đánh rớt cục bông đen nhỏ xuống nền đất.
” Đệch.” Cục bông nhỏ phát ra âm thanh, từ một cục bông nhỏ biến thành một thiếu niên lang biểu cảm mờ mịt dụi dụi mắt.
Cẩm Lý còn chưa biết chuyện gì xảy ra, loạt tiễn thứ hai đã xé gió xông đến, thái tử đương triều một lần nữa kéo theo Cẩm Lý, tránh khỏi loạt tiễn.
Trời đất đảo điên, Cẩm Lý lúc này mới hoàn hồn nhận ra nhân loại trên giường đã tỉnh lại rồi, còn đang đè mình bên vách đá, tâm tình anh cực kì vui vẻ, hỏi thăm y:” Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi? Thật tốt quá!”