Hứa Trúc Linh đi vào phòng thiền, trái tim lập tức yên tĩnh lại, trong nháy mắt đã sinh lòng tôn kính đối với Đại sư Vân Đàm.
“Khởi hành thôi.”
Đại sư ho khan nói.
Sau đó ba người đi ra ngoài, Đại sư không chịu ngồi xe, nhất định phải đi bộ.
Cuối cùng khi trở về nhà thì hoàng hôn đã buông xuống.
Bất tri bất giác, ban ngày đã đi qua.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trúc Linh đi vào phòng ngủ chính của Phó Minh Tước, đẳng sau một chiếc giường lại là… là linh đường?
Ởgiữa còn có một chiếc quan tài thủy tinh, bên trong toàn là băng và sương mù, giữa sương mù trắng ngần lượn lờ, cô nhìn thấy một gương mặt tương tự mình đến bảy tám phần.
Ngọc Diệp lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng mà lúc chị ấy mất cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mà dung mạo cũng dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Cho nên gần như giống y hệt cô.
“Đây là..”
“Đại sư, xin nhờ ông”
Phó Minh Tước xoay người, thành kính nói, giọng điệu trầm trọng, dường như gửi gắm kỳ vọng rất cao.
“Thí chủ yên tâm đi, cậu đi ra ngoài trước, còn lại cứ giao cho tôi và cô Linh.”
Phó Minh Tước nghe vậy bèn nhìn cô một cái đầy thâm thúy, sau đó đóng cửa rời đi.
“Đại sư, đây là ông muốn làm gì?”
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi mà nói.
“Thí chủ, cô đã từng nghe về truyền thuyết Lạt Ma tái sinh chưa?”
“Cái này… từng nghe nói, nhưng liên quan gì đến tôi?”
Trái tim cô đập thình thịch một cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng hoang đường.
Đã thời đại nào rồi mà còn tin những điều này?
Không phải thật đâu, chuyện kế tiếp không hề giống chút nào so với tưởng tượng của cô!
Trong lòng cô không ngừng kêu gào.