“Người anh em Ức Thùy, tôi sẽ làm công tác tư tưởng tốt cho bọn họ” Tê Thiên mở miệng: “Nếu không còn vấn đề gì, chúng ta tự đi nghỉ ngơi trước đã”
Trình Hoài Thấm có chút ngại ngùng nói: “Chúng ta chỉ thuê ba gian phòng, làm thế nào để nghỉ ngơi chứ?”
“Tôi thuê ba gian phòng với mục đích chính là không để họ đoán ra quan hệ của chúng ta, cụ thể nên phân chia như thế nào thì mọi người tự chia đi. Dù sao cũng không thể ngủ hết đêm được. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay chúng †a sẽ hành động. Những người ở cùng phòng không thể cùng nhau nghỉ ngơi, nên để một người thức canh gác, nhớ kỹ ngủ ở nơi đây còn nguy hiểm hơn nhiều so với ngủ trong rừng”
Trương Thác nhắc nhở.
Tê Thiên gật đầu, bắt đầu phân chia: “Như vậy đi, Hàn Như Ôn và người anh em Ức Thùy có quen biết nên hai người ở chung một phòng. Ức Thùy có kinh nghiệm phong phú, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu. Trình Hoài Thấm ở trong phòng này đi. Dọc đường chỉ có người anh em Ức Thùy thể hiện dáng vẻ của một nhà lãnh đạo, để lại trong phòng hai người phụ nữ. Trần Minh Quang, cậu mang Tâm Thất đi nghỉ ngơi cho tốt. Tôi ở chung với Vĩ Cường, tối qua tôi nghỉ ngơi đủ rồi, nên bây giờ Vĩ Cường nên nghỉ một xíu đi”
Tê Thiên ám chỉ rằng Tâm Thất chính là người phụ nữ cuối cùng trong đội.
Mọi người không nói thêm gì nữa, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp.
Trương Thác vốn định giải thích thêm nhưng mọi thứ đã rõ ràng, không cần nói thêm gì nữa. Dù sao những người này đều do đại đội Lưỡi Đao tuyển chọn, kinh nghiệm thì có thể chậm rãi tích lũy, nhưng nếu đầu óc cũng ngu xuẩn thì chỉ có thể nói đại đội Lưỡi Đao rất phế.
Chờ đám người Tề Thiên rời đi hết, Trương Thác đóng rèm lại, vặn nhỏ nhạc.
Hàn Như Ôn và Trình Hoài Thấm cũng không già mồm cãi láo nữa, biết có thể buổi tối sẽ hành động, nghỉ ngơi thật khỏe mới là điều tối quan trọng. Nằm trên giường, cố gắng để bản thân tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Trương Thác tự mình ngồi bên cửa sổ, chọc thủng một khe nhỏ trên rèm, cẩn thận quan sát.
Hàn Như Ôn nằm trên giường, cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều, bọn họ không rõ bản thân đã ngủ bao lâu rồi. Chờ đến khi cô ý thức lại thì chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy được. Nháy mắt, cơn buồn ngủ trong đầu Hàn Như Ôn bay sạch vội vàng ngồi dậy, mở miệng muốn nói.
Bên cạnh Hàn Như Ôn truyền đến tiếng hít thở đều đều của Trình Hoài Thấm.