Một tên lính đánh thuê da đen to lớn thấy Hàn Như Ôn thì ánh mắt sáng lên, mặc dù ba người nữ Hàn Như Ôn đã bôi đen mặt, thế nhưng vóc người lồi lõm ở giữa lính đánh thuê và dân tị nạn thì có cảm giác hạc đứng trong bầy gà.
Người lính đánh thuê da đen đeo cây súng máy, đi tới trước người Trình Hoài Thấm, định mò tay trên người Trình Hoài Thấm.
Đối với cái tay heo của người da đen Trình Hoài Thấm muốn tránh nhưng lại không dám, bây giờ trên người họ vũ khí gì cũng không có, lại tới cửa thành phố, nếu có mâu thuẫn thì cả người sẽ bị bắn thành cái lỗ.
Trên mặt người da đen treo một nụ cười bỉ ổi, ngay lúc tay anh ta đụng đến người Trình Hoài Thấm, cả người anh ta đột nhiên bay ngược ra ngoài, đập một phát thật mạnh vào lô cốt, chỉ nghe một tiếng “Rầm” chói tai vang lên, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn lại đây, cùng lúc đó, tất cả súng máy phía sau lô cốt đều chĩa về hướng bọn họ.
Họng súng đen ngòm mang cảm giác chết chóc, chỉ cần một viên đạn là đủ bắn gãy cánh tay của một người.
Bị mấy họng súng máy đồng loạt chĩa vào, dưới thời tiết nóng bức của Châu Phi nhưng đám người Hàn Như Ôn chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng túa ra.
Tiếng mắng của Trương Thác từ một bên vang lên: “Thứ chó chết không có mắt, mày dám động vào ai đó?”
Đối mặt với vài cỗ súng máy nhưng Trương Thác chẳng biểu hiện chút sợ hãi nào, ngược lại có cảm giác cả vú lấp miệng em hơn.
Đám người Hàn Như Ôn vốn nghĩ tên lính đánh thuê da đen kia nhất định sẽ đứng dậy mắng to, nào ngờ cái người nhìn như hung dữ đó sau khi đứng dậy lại gật đầu nói xin lỗi với Trương Thác.
“Đừng để cho lão tử thấy mặt mày ở bên ngoài, nhớ kỹ!”
Ánh mắt Trương Thác sắc bén trừng người lính đánh thuê da đen một cái, sau đó nhanh chóng đi vào trong thành.
Vốn dĩ đám người còn muốn đi lên dò hỏi lai lịch của người lính đánh thuê, lúc này đều rụt cổ đứng ở một bên.
Đám người Hàn Như Ôn bật dậy nhanh chóng bám theo.
Trương Thác.