– Xem ra số hiệu từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, phản ánh thực lực của Thiên Tôn Thiên Cung. Ma Thủy Thiên Cung có lẽ xếp thứ ba trong hơn 20 Thiên Cung. Về phần Phổ Đà Sơn xếp thứ hai, chẳng lẽ kém hơn Thần Mộng Thiên Cung?
Lâm Minh âm thầm cân nhắc trong lòng. Thiên Cung thật sự quá thần bí. Phổ Đà Sơn và Thần Mộng Thiên Cung, với tin tức Lâm Minh có được, rất khó tưởng tượng chúng nó rốt cuộc là ai mạnh hơn một chút.
Trận đấu tiến hành lần lượt, thắng lợi phần lớn là truyền nhân Thiên Tôn. Thiên tài Thánh địa Giới Vương nguyên bản có thể chen vào trong 50 người đã rất ít, bị một phen càn quét xuống, gần như toàn quân bị diệt.
Số hiệu của Lâm Minh rất gần sau, hắn ra sân tự nhiên cũng rất muộn. Thẳng đến trận thứ 18 Hạo Vũ Tử mới đọc đến tên hắn.
– Trận thứ 18, Lâm Minh vs Băng Nguyệt!
– Ồ? Đối chiến Băng Nguyệt?
Lâm Minh ngẩn ra. Băng Nguyệt chính là một trong Thần Mộng tam tiên tử, ba người này tuy rằng không phải đệ tử thân truyền của Thần Mộng Thiên Tôn, nhưng đó không phải bởi vì bọn họ yếu mà là đệ tử thân truyền Thần Mộng Thiên Tôn thu thật sự là quá ít. Thời gian chục triệu năm chỉ vẻn vẹn thu 10 người.
Dưới tình huống như vậy, những đệ tử khác của Thần Mộng Thiên Cung không hề kém so với truyền nhân Thiên Tôn của Thiên Cung khác.
– Cái này… Lâm sư huynh vận khí quá kém, trận chiến đầu tiên liền gặp phải đối thủ mạnh như vậy.
Trên khán đài, Nhan Nguyệt Nhi lo lắng nói. Hỏa Liệt Thạch lắc đầu nói:
– Cũng không thể nói như vậy. Phải nói là trong 50 người này không có mấy người yếu, gặp phải Thần Mộng tam tiên tử cũng không kỳ quái.
– Chúng ta hẳn nên tin tưởng Lâm Minh, hắn có năng lực vọt vào tổng bảng top 10. Băng Nguyệt tuy rằng khó giải quyết, nhưng hẳn cũng không phải đối thủ của hắn.
Hỏa Liệt Thạch nói như vậy kỳ thật trong lòng lại hoàn toàn không có khái niệm đối với thực lực của Lâm Minh. Lâm Minh giấu quá sâu, Hỏa Liệt Thạch cũng không biết hắn rốt cuộc là tình huống gì.
Lâm Minh đi lên lôi đài, ở trước người hắn là một nữ nhân thân mặc quần áo bó màu trắng. Thân thể nàng thon thả cao gầy, thoạt nhìn không quá 17, 18, tóc ngắn ngang tai, thoạt nhìn gọn gàng sạch sẽ.
Nhìn thấy Lâm Minh lên đài, trên mặt Băng Nguyệt treo nụ cười nhàn nhạt:
– Thần Mộng Thiên Cung Băng Nguyệt, xin chỉ giáo.
Thanh âm của nàng rất dễ nghe, cử chỉ lời nói đều nho nhã lễ độ, cũng không có loại lạnh nhạt không ăn khói lửa nhân gian như Băng Mộng, ngược lại mang đến cho người cảm giác đoan trang dịu dàng.
– Xin chỉ giáo.
Lâm Minh cũng hành lễ nói.
Mà đúng lúc này, người xem có mặt, rất nhiều địa phương lại vang lên tiếng xì.
– Tên kia a, đừng đánh nữa, mau nhận thua đi!
– Nhìn chướng mắt, mau nhận thua đi!
Người ủng hộ của Thần Mộng Thiên Cung phi thường nhiều, lúc trước Băng Mộng tiên tử xuất chiến chính là như thế. Đối thủ của nàng Lăng Phong bị các loại châm chọc khiêu khích.
Theo như phần đông tuấn kiệt trẻ tuổi Thần Vực, các đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung chính là nữ thần trong lòng bọn họ, thực lực mạnh mẽ, thiên phú cao địa vị cao, thánh khiết không thể xâm phạm. Các mặt gần như hoàn mỹ.
Rất nhiều người nằm mơ đều muốn cưới được một đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung, nâng niu chiều chuộng, đáng tiếc một trong những cung quy của Thần Mộng Thiên Cung chính là cả đời không gả. Dưới tình huống như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể ý dâm, căn bản đừng mơ có bất kỳ qua lại với các nàng.
Nhưng cố tình hiện tại có một nam nhân, thiên phú tốt hơn bọn họ, thực lực mạnh hơn bọn họ, còn có thể giao thủ với các nữ thần của Thần Mộng Thiên Cung. Bọn họ đương nhiên ghen tị và không vui.
Đối với những tiếng xì này, Lâm Minh mắt điếc tai ngơ, yên lặng rút Phượng Huyết Thương.
– Trận đấu bắt đầu!
Hạo Vũ Tử lớn tiếng nói.
Trong nháy mắt thanh âm truyền ra, toàn thân Băng Nguyệt sáng lên ánh sáng mờ nhạt.
Lâm Minh chỉ cảm thấy cảnh tượng chung quanh thay đổi, hắn đi tới một nơi chiến trường. Đây là chiến tranh của phàm nhân, mà chính hắn lại biến thành bộ dạng một phàm nhân trung niên hơn 30 tuổi, tu vi võ đạo gần như bằng không.
Chiến tranh, chém giết, lính hoảng ngựa loạn.
Nhưng Lâm Minh lại thực lực thấp kém, không có bất kỳ chỗ xuất sắc, ở trong chiến tranh như vậy nước chảy bèo trôi. Hắn có vợ, có con, ở trong chiến loạn chịu khổ, bất cứ lúc nào có thể chết đi, mà hắn lại bất lực.
– Ta không nhặt được Ma Phương…
– Không có tích lũy mới đầu của Ma Phương, ta căn bản không thể vượt qua đoạn năm tháng khó khăn nhất kia, kết quả là ta bị người ám hại, bị thương ngầm, cả đời không thể tập võ, phải đối mặt với một nhân sinh áp lực mà vô vọng như thế. Đây xem như là ta của một thế giới song song sao…
Trong lòng Lâm Minh hết sức rõ ràng, những thứ này đều là ảo giác, ở trong đầu hắn chiến linh Hồng Mông phát sáng ngời ngời, bảo vệ tâm thần.
– Quả nhiên là ảo thuật công kích, chuyên môn công kích địa phương mềm yếu nhất trong lòng ta. Ta sợ nhất là cái gì? Chỉ sợ trừ mất đi người thân, ta sợ nhất chính là một thân tu vi của ta. Mà ảo thuật này chính là làm ta trở về phàm nhân, đối mặt nhân sinh vô cùng cực khổ.
– Ảo thuật của Băng Nguyệt không bằng Băng Mộng, nhưng là vẫn có thể nhìn ra một chút huyền bí của pháp tắc Thần Mộng.
Mục tiêu của Lâm Minh là Băng Mộng, trước đó hắn cần hiểu biết pháp tắc Băng Mộng tu luyện. Băng Nguyệt chính là một đối tượng tuyệt hảo, cho nên hắn không vội phá vỡ không gian ảo thuật này.
– Là ảo thuật công kích. Lâm Minh trúng ảo thuật công kích?
Vòng dự tuyển lúc trước, phàm là võ giả bị Thần Mộng tam tiên tử nhìn một cái, gần như trong nháy mắt liền bị thua. Lâm Minh hiện tại ngơ ngác đứng tại chỗ, khiến người căn bản không thể rõ ràng tình huống của hắn.
– Ồ?
Trên lôi đài, Băng Nguyệt khẽ nhíu mày. Nàng cảm giác ảo thuật của mình thủy chung không thể xâm lấn tinh thần chi hải của Lâm Minh, mà là bị bài xích ở ngoài.
– Ý chí người này thật mạnh mẽ, căn bản không thể dùng ảo thuật công kích đánh bại.
– Băng Nguyệt gặp phải đối thủ rồi. Ý chí phòng ngự của hắn giọt nước không lọt.
Bên phía Thần Mộng Thiên Cung, Băng Huyễn và Băng Vân đều chú ý trận đấu.
– Không có biện pháp, xem ra Băng Nguyệt phải toàn lực ứng phó, chỉ có thể ra Ngự Linh Thuật rồi.