“Có chuyện muốn nói rõ ràng trước cho mấy người. Ánh mắt Trương Thác quét nhìn đám người: “Chúng ta từ nay về sau phải lấy thân phận lính đánh thuê để vào thành phố, mấy người sẽ dùng tiếng anh nên cố gắng nói tiếng anh, dù cho gặp phải chuyện gì thì đừng lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, người ở chỗ này sẽ không vì gặp gỡ người khác mà làm cho mình bị ảnh hưởng, nếu như mấy người không muốn chết thì cứ dựa theo lời tôi nói mà làm, còn nữa, làm bẩn mặt của mấy người một chút”
Trương Thác nói xong, chủ động lấy đất trên mặt đất chà trên mặt.
Tê Thiên cũng làm như Trương Thác, lấy đất chà trên mặt, đồng thời còn lộn mèo trên đất.
Trình Hoài Thấm chờ mấy người nữ đều không có chần chờ, kinh nghiệm trong rừng của các cô ít nhưng trải qua tầng †ầng tuyển chọn mà qua, trải qua hoàn cảnh nhớp nhúa không ít.
“Súng của các anh cũng vứt đi, ở chỗ này, cầm vũ khí rất dễ dàng bị người ta nghi ngờ.” Trương Thác bĩu môi với Tê Thiên.
Nghe được lời nói của Trương Thác, trên mặt Tề Thiên lộ ra vẻ hơi chần chừ, súng này không thể tùy ý vứt đi được.
“Chúng ta có quy định, cái này…” Trần Minh Quang mở miệng.
Trương Thác trực tiếp cắt đứt lời của Trân Minh Quang: “Tôi mặc kệ các anh có quy định gì, muốn sống sót trong thành phố thì anh phải ném nó đi, nếu không chờ khi anh chết thì súng sẽ bị ném”
Tề Thiên hít sâu một cái, tìm một cây khô rồi ngồi xổm xuống, đào một cái hố, ném súng bên trong vào trong hố, đồng thời nói với đám người Trần Minh Quang: “Tới đây bỏ súng ở nơi này”
Đám người Trần Minh Quang tôi nhìn anh, anh nhìn tôi cũng ném súng ra ngoài.
Trương Thác lại hỏi: “Tiền mặt trên người các anh cũng đưa cho tôi”
Mấy người tổng kết lại, lấy ra được hai triệu đồng tiền Đại Nam đưa cho Trương Thác.
“Anh muốn làm gì?” Lúc Trân Minh Quang đưa tiền cho.
Trương Thác thì hỏi một câu.