Nàng khom người chuẩn bị quỳ xuống.
Cố Thanh Sơn liền vội vàng đỡ nàng dậy.
“Không cần như vậy, cô là vì hoàn thành nhiệm vụ cứu chúng ta cho nên mới bị giết chết.”
Cố Thanh Sơn mỉm cười nói: “Lại nói tiếp, ngược lại chúng ta mắc nợ cô không ít.”
…
Ở một góc hẻo lánh trong thành.
Cô gái tên Huyền Nhã đứng ở trước một gian phòng nhỏ, do dự không tiến lên.
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nó… nới ba tuổi, ta không biết phải làm thế nào để đối mặt với nó.”
Mọi người nghe vậy đều trầm tư một hồi.
Đứa nhỏ kia thật đáng thương, không có cha, bây giờ lại mất mẹ.
Sau đó nó làm sao mà sống? Sẽ đối mặt với khốn cảnh như nào?
Một mình nó làm sao sống sót?
Laura chẳng biết nghĩ tới điều gì, hai mắt từ từ rũ xuống, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.
Cố Thanh Sơn đang âm thầm suy tính.
Kể từ lần cuối cùng sử dụng Thiên kiếm đến nay đã qua năm ngày, chí ít còn phải đợi năm ngày nữa mới có thể phóng thích “Loạn Lưu”.
Lúc này không có cách nào làm nàng sống lại.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta đi chung với cô.”
Cô gái lắc đầu, lại từ từ gật đầu.
Nàng giơ tay lên đẩy cửa ra.
Nhưng mà tay nàng lại xuyên qua cửa.
Diệp Phi Ly áy náy nói: “A, xin lỗi, sức mạnh thực thể hóa quỷ hồn chỉ có thể duy trì trong mấy phút ngắn ngủi.”
Cô gái tựa như thở phào nhẹ nhõm, lui về.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Ước chừng bao lâu mới có thể sử dụng lần thứ hai?”
“Một giờ.”
“Chỉ có một tiếng đồng hồ sao, chúng ta có thể chờ.”
“Thế nhưng một giờ sau vẫn chỉ có thể dùng mấy phút như cũ. Dù sao thực thể hóa quỷ hồn cũng không phải là năng lực chuyên môn hạng nhất, chỉ là một chút kỹ xảo nhỏ của trường câu mà thôi.”
“Như vậy lại hơi phiền phức, nếu như nàng đang nói chuyện cùng đứa nhỏ thì vừa vặn đến giờ, như vậy chẳng phải là tiêu à?”
“Ừ…”
Mọi người nhao nhao thảo luận.
Huyền Nhã nghe mọi người bàn bạc, từ từ gục đầu xuống.
Đột nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng gọi ầm ĩ:
“Mẹ…”
Huyền Nhã không quan tâm tới gì nữa, lập tức yên lặng há mồm, chẳng biết nói câu gì đã trực tiếp vọt vào vên trong.
Mọi người đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa nhưng tình hình bên trong sao có thể qua mắt được bọn họ?
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm quan sát.
Chỉ thấy trong căn phòng, chén nước trên bàn bị đánh đổ, bình thuốc rơi trên mặt đất.
Một đứa trẻ ba tuổi nằm ở trên giường, bệnh tật khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm hết lại.
Tình hình của nó không được tốt lắm, bệnh có vẻ nặng.
Thế nhưng nó rất kiên cường, yên lặng chịu đựng đau khổ, chỉ khi quá mức khó chịu mới gọi một tiếng mẹ.
Huyền Nhã xoay quanh đứa trẻ.
Nhưng mà nàng chỉ là quỷ hồn, nói bất cứ cái gì đứa trẻ cũng không nghe được, không cảm giác được.
Nàng gấp đến mức khóc lên.
“Chúng ta đi vào giúp nó.” Diệp Phi Ly nhấc chân đi vào.
Trương Anh Hào ngăn cản hắn ta, thấp giọng nói:
“Một người xa lạ như cậu xông vào, không phải Thần duệ, coi chừng dọa sợ con nhà người ta.”
Diệp Phi Ly nắm tay lại, nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trương Anh Hào nói: “Đánh bất tỉnh, sau đó điều trị.”
“Anh quá thô bạo.”
Diệp Phi Ly bất mãn nói.
Cố Thanh Sơn nhìn một màn này, đột nhiên cảm giác được mình bị một đôi tay nhỏ bé níu lấy.
Cúi đầu nhìn xuống, là Laura.
“Thanh Sơn…” Laura nhìn hắn, thấp giọng nói: “Nó đã là một đứa bé mồ côi.”
“Ừ.”
“Chúng ta giúp nó một chút, được không?”
“… Được.”
Phía sau Cố Thanh Sơn, một thanh trường kiếm bay ra, hóa thành Sơn Nữ.
“Công tử, ta đi cho.” Sơn Nữ xung phong nhận việc.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Cô chưa từng làm mẹ, không biết làm thế nào. Làm không giống, sợ rằng còn gây ra phiền toái.”
Hắn vỗ vỗ vai Diệp Phi Ly: “Đưa Huyền Nhã trở về, ngoài ra, cho tôi một sợi tóc của nàng.”
“À, được.”
Diệp Phi Ly kêu quỷ hồn trở về, sau đó phóng thi thể ra, nhổ một sợi tóc trên đầu đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cầm tóc, hỏi Diệp Phi Ly: “Cái này… có thể cho tôi và Huyền Nhã thành lập một ít kết nối tâm linh không?”
“May mắn anh là tu sĩ, linh giác tương đối mạnh, vậy nên mới miễn cưỡng có thể làm được, nhưng thời gian không dài.”