Tình hình cũng nghiệm chứng lời bà chủ nói, sắc mặt Phong Huyền cực kỳ khó coi, hắn không thừa nhận nổi, cái gọi là ‘ bằng hữu ’ cũng bị vạch trần, những bằng hữu tâm huyết chân chính đều chết trong tay Ma Thánh Vân Ngạo Thiên khi cứu Phong Huyền năm xưa.
Phó Nguyên Khang nhìn sang chung quanh, ánh mắt lạnh nhìn những kẻ gọi là ‘ bằng hữu ’ của Phong Huyền, phát hiện đám người này quả thật chỉ đến cổ động, cuối cùng ánh mắt nhìn sang tứ phương túc chủ, lạnh nhạt nói:
– Hùng Uy, Tinh Túc Hải các ngươi gây khó dễ Vô Lượng Thiên sao?
Hùng Uy nói:
– Ngươi không cần cầm Vô Lượng Thiên ra dọa ta sợ, ta đã nhìn thấy mọi việc, cũng nghe nói xong, ngũ đệ của ta dẫn nữ nhân của mình đi, có liên quan gì với Vô Lượng Thiên các ngươi?
Phó Nguyên Khang nói:
– Hùng Uy, cưỡng từ đoạt lý không có ý nghĩa, nhiều năm như vậy, ngươi trong thiên hạ đều biết Vân Tri Thu chính là thê tử của Phong Huyền, bằng chứng như núi, không cho phép đám gian phu dâm phụ chối cãi, nếu lưu gian phu dâm phụ lại nơi này, chuyện nơi đây không ảnh hưởng đến các ngươi.
Hùng Uy nói:
– Thiên hạ này không phải thiên hạ của Phong Bắc Trần, cũng không phải do các ngươi chụp mũ. Người! Ta nhất định phải mang về.
Phó Nguyên Khang nói:
– Nếu cứ mặc các ngươi mang người đi như thế, mặt mũi Vô Lượng Thiên đặt ở đâu?
Hùng Uy lạnh lùng nói:
– Nói như vậy, thị phi phải động thủ giải quyết?
Phó Nguyên Khang cười lạnh, lên tiếng:
– Hùng Uy, nói chuyện không có ý nghĩa, không bằng động thủ giải quyết nhanh hơn, ta đấu với ngươi, ngươi thắng, người cứ việc mang người đi. Ngươi thua, lưu người của ngươi lại! Có dám quyết tử chiến với ta hay không?
Tuy hắn có tu vi Kim Liên nhị phẩm, còn kém Hùng Uy một cấp nhưng công pháp của Đạo Thánh không tầm thường, hắn có phần thắng rất lớn, nếu tứ phương túc chủ liên thủ, bọn họ mới không có phần thắng.
Vào lúc mọi người trở mặt, Hùng Uy không sợ, lập tức quát lớn:
– Có gì không dám!
Đám người Phục Thanh nhướng mày nhìn sang.
Miêu Nghị cũng ý thức được không đúng. Đối phương đã dám chủ động khiêu chiến Hùng Uy, chắc là có chút nắm chắc, hắn không bao giờ mang mạng nhỏ của mình cho người khác đặt cược, cũng không ai có tư cách này, hắn lên tiếng:
– Chậm đã!
Mọi người nhìn sang, Phó Nguyên Khang cười nói:
– Như thế nào? Sợ?
Hùng Uy cũng quay đầu lại nói:
– Lão ngũ, chẳng lẽ ngươi không tin ta?
– Đương nhiên tiểu đệ tin tưởng đại ca, nếu việc nhỏ này cũng cần đại ca ra tay chẳng khác gì việc bé xé ra to, huống chi còn là việc riêng của ta, cũng không muốn liên quan đến Tinh Túc Hải.
Miêu Nghị chắp chắp tay cảm tạ, hắn điểm ngón tay vào mi tâm của mình, Tử Liên nhất phẩm xuất hiện, hắn chỉ tay về phía Phong Huyền và quát:
– Phong Huyền, mặt mũi là mình cho, không phải người khác cho mình, nếu ngươi còn là nam nhân, chuyện quyết tử chiến giao cho ta và ngươi, thế nào?
Lời này làm bà chủ hãi hùng khiếp vía, tuy Miêu Nghị có tu vi Tử Liên nhất phẩm nhưng Phong Huyền đã đạt tới Tử Liên tứ phẩm vài vạn năm, càng tu hành Vô Lượng Đại Pháp của Đạo Thánh, nàng làm sao không khẩn trương chứ, cũng vô ý thức bắt lấy cánh tay Miêu Nghị.
Nàng một lòng ký thác lên người hắn, nàng không mong hắn gặp chuyện không may.
Đám người Phục Thanh vô cùng ngạc nhiên, lão ngũ kéo bọn họ đến đây là có ý chống đỡ tràng diện rất rõ ràng, hiện tại lão ngũ muốn tự mình ra trận, nội tâm bọn họ có vài phần kính trọng.
Đám người Phó Nguyên Khang nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, cũng phát hiện tu vi hắn chỉ là Tử Liên nhất phẩm lại dám đòi quyết đấu với Phong Huyền, nội tâm cũng có chút kinh ngạc, Phong Huyền đang do dự!
Thấy không có người trả lời, Miêu Nghị vung tay lên, hắn cầm một cây trường đao màu tím chỉ thẳng vào Phong Huyền, quát:
– Miêu Nghị ở đây, có dám quyết tử chiến với ta?
Nhìn thấy đại đao màu tím, Hùng Uy có cảm xúc sâu sắc nhất, cũng không lên tiếng, ba người Phục Thanh suy nghĩ, xem ra lão ngũ muốn chém giết Phong Huyền ah, ba người đều im lặng.