Chẳng mấy chốc, tiếng hét đột ngột vang lên.
Giết! Giết!
Đột nhiên, màn đêm tĩnh lặng bị tiếng hét dời non lấp biển phá vỡ, từng bóng người mặc áo đen giống như sát thần lao tới tước đoạt từng mạng sống, máu tươi nhuộm đỏ cả tường thành.
Cùng lúc đó, tám phân điện khác của Thanh Vân Tông cũng đồng loạt bị tấn công, cảnh tượng vô cùng hào hùng.
“Giết cho ta, kẻ nào rút lui đều phải chết!”
Ở phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Diệp Thành vung đại đao lao về phía trước, một đao giết chết cảnh giới Linh Hư của Thanh Vân Tông.
Giết!
Phía sau hắn, tiếng hô giết rung chuyển đất trời, đại quân hắn dẫn theo ùn ùn kéo đến, phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông bị đánh bất ngờ trở tay không kịp, lập tức bị tóm gọn, quân phòng thủ cổng Bắc gần như đã bị giết hết toàn bộ.
Ở một nơi khác, đại quân do Cơ Tuyết Băng chỉ huy như đại dương, nhấn chìm thiên thành Thanh Vân.
“Khốn kiếp, ở đâu ra nhiều kẻ mạnh thế?”, một ông già mặc áo tím lao ra từ Địa Cung phủ điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông.
Nếu Diệp Thành nhìn thấy người này chắc chắn sẽ nhận ra, bởi vì khi hắn thành ma, người này cũng tham gia bao vây giết hắn, đây chẳng phải Triệu Thanh của Thanh Vân Tông sao? Đúng thế, Triệu Thanh không chỉ là trưởng lão của Thanh Vân Tông mà còn là điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân, thân phận cực kỳ hiển hách.
“Điện chủ, đội hình quân địch cực kỳ mạnh”, ngay sau đó một người mặc đồ đen đã quỳ xuống trước mặt Triệu Thanh.
“Chết tiệt”, Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng: “Mau đi xin các điện khác cứu viện”.
“Các… Các điện khác cũng đang bị tấn công, cả chín phân điện đều… đều không được bình yên”, người kia vội nói.
“Bị tấn công cùng một lúc?”, hai hàng lông mày của Triệu Thanh chau lại, hai giây sau một tia sáng sắc bén xẹt qua trong mắt ông ta: “Là Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông”.
“Sao… Sao có thể chứ?”, người áo đen biến sắc: “Không phải chưởng giáo đã phái người đi đàm phán với Hằng Nhạc rồi ư? Không phải Hằng Nhạc cũng đã đồng ý liên hợp với chúng ta, chống lại Chính Dương rồi sao?”
“Còn không hiểu à? Chúng ta bị lừa rồi”, Triệu Thanh tức giận: “Doãn Chí Bình, ngươi được lắm, dám gài bẫy Thanh Vân Tông ta”.
“Vậy chúng ta…”