“Nhà họ Nguyễn.” Hô hấp của Nguyễn Hạo Thần càng ngày càng co quắp, khi nói câu này, sự gấp gáp dường như át đi giọng nói của anh.
“Ừm, anh đợi đấy đi, em sẽ đến tìm anh.” Tô Khiết nhẹ nhàng đáp lại, anh đã uống loại thuốc đó, có lẽ rất khó yên được.
“Tô Khiết, em không cần đến đây, tôi có thể đến bệnh viện.” Nguyễn Hạo Thần biết bây giờ giả bộ cũng vô dụng, nhất định cô đã phát hiện ra.
Tô Khiết sửng sốt, cắn răng thầm nói: “em sẽ đưa anh đến bệnh viện.”
Tô Khiết nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Anh chắc chắn không thể lái xe trong tình trạng này, nếu để một mình anh rời đi sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi cúp máy lần nữa, ánh mắt cậu ba Nguyễn nhanh chóng lóe lên, cô đến đưa anh đến bệnh viện sao?
Câu này nghe có vẻ không có gì sai, nhưng…
Bên kia, Tô Khiết nhanh chóng mở tủ, lấy một bộ quần áo mặc vào, vừa xoay người liền bắt gặp ánh mắt tò mò của Đường Vũ Kỳ.
“Con yêu, mẹ phải đi ra ngoài…” Lúc này Tô Khiết rất lo lắng, nhưng cô vẫn phải giải thích rõ ràng cho cô bé nghe.
Đường Vũ Kỳ nhìn vào cô, cái miệng nhỏ chu lên: “Nhưng mà mẹ nói đêm nay mẹ sẽ ngủ với con.”
Tô Khiết: “…”
Đúng, cô đã hứa sẽ ngủ với bé Vũ Kỳ. Lúc nãy, cô nghĩ là không có gì quan trọng hơn là ở với con mình, nhưng…
“Mẹ đi tìm ba sao?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, đột nhiên hỏi.
“Ừm.” Tô Khiết không thể nói dối, cũng không thể nói dối trẻ con, cho nên cô thành thật gật đầu.
“Vậy mẹ định ngủ với ba chứ không phải với Vũ Kỳ sao?” Khóe miệng nhỏ của bé Vũ Kỳ lại chu lên, biểu tình trực tiếp bất mãn.
Tô Khiết: “…”