Nghe xong lời Tề nương nói, sắc mặt Thượng Quan thị trắng bệch, bà ta hỏng mất gầm rú không chịu tin tưởng, Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý đầy mặt nước mắt, khóc tung hoành.
Hạ Liên Phòng không hiểu hỏi: “Nếu đã như thế, tại sao trước đây Tề nương không nói, nhất định muốn hiện tại mới nói ra? Đều đã qua nhiều năm như vậy, Tề nương cũng vẫn luôn là người của Thượng Quan thị, sao đến hôm nay lại bỏ gian tà theo chính nghĩa?”
Tề nương giơ tay phát thề: “Công chúa, lão nô thề, nếu trong đó có nửa câu nói dối, liền khiến lão nô bị thiên lôi đánh chết!”
“Ta không tin! Điều đó không có khả năng! Đây đều là ngươi cùng Hạ Liên Phòng thông đồng bịa đặt nói dối! Hồng Trang, Lục Ý không có khả năng không phải nữ nhi của lão gia, các nàng là thân sinh cốt nhục của lão gia, đây là chuyện mà ai cũng không thể thay đổi!” Thượng Quan thị tru lên, nếu không phải hai chân đã gãy, chắc sớm đã đánh tới, muốn xé nát miệng Tề nương. Bà ta đã hiểu, Tề nương đây là đang cùng Hạ Liên Phòng kẻ xướng người hoạ! Tề nương đã bị Hạ Liên Phòng mua chuộc! Cho nên đây hết thảy đều không phải là thật sự, đều là Tề nương đang nói dối!
Bà ta bị đả kích không thể không gào lên, cả người đã rơi vào một loại trạng thái sắp hỏng mất, tóc tai bù xù, giống một kẻ điên. Hạ Liên Phòng đứng hầu ở bên người Từ thị, khóe miệng mỉm cười nhạt nhìn không rõ.
Thượng Quan thị kiếp trước, đeo vàng đeo bạc, quý khí bức người, là chủ mẫu phủ đại học sĩ, có nữ nhi mẫu nghi thiên hạ, quả nhiên là cao quý đến cực hạn, tôn sùng đến cực hạn. Bà ta duyên dáng sang trọng đứng ở trước thi thể Tiềm Nhi, nét mặt tươi cười như hoa. Bà ta cũng từng cao ngạo đứng trước mặt Hồi nhi thị uy, lấy thân phận của bản thân bức bách Hồi nhi quỳ xuống, thậm chí đem một bình nước trà nóng bỏng hắt lên trên tay Hồi nhi, dẫn đến hai tay Hồi nhi gần như tàn phế.
Nhưng nhìn xem nha, Thượng Quan thị bây giờ có dáng vẻ gì? Bà ta hèn mọn, xấu xí, ác độc, còn gãy cả hai chân. Ngắn ngủi không đến hai năm, bà ta đâu chỉ già cỗi đi hai mươi tuổi! Một mặt nhận không ra người nhất cua bà ta nay bị bại lộ dưới ánh nắng, mọi người đều đang nhìn bà ta, chỉ trỏ bà ta. Thượng Quan thị cao cao tại thượng quan sát thế nhân kia, sẽ không bao giờ xuất hiện trên cõi đời này nữa. Đến cuối đời, bà ta vẫn không chiếm được điều mình mong muốn.
Nhưng Hạ Liên Phòng sẽ không để cho bà ta chết. Nàng sẽ hảo hảo nuôi bà ta, cho bà ta ăn, cho bà ta mặc, làm cho bà ta không bệnh không đau, chỉ là cả đời tê liệt, nằm ở trên giường, hồi tưởng bà ta đã từng huy hoàng nhường nào, hồi tưởng bà ta đã từng ở gần giấc mơ của mình thế nào.
“Tin hay không, trích máu nhận thân liền biết được.” Hạ An từ bên ngoài tiến vào, trong tay lôi kéo ột nam tử mặc vải thô ma y, đem hắn vứt trên mặt đất, nam tử kia co quắp hai cái, từ dưới đất bò dậy, lại là kẻ bị thọt, đầu tóc đầy mỡ bẩn che trên mặt hắn, che mất dung mạo của hắn.
“Chắc Tề nương rất quen thuộc người này đi? Hạ An, vén tóc hắn lên, để Tề nương nhìn cho rõ.” Hạ Lan Tiềm nói.
“Tuân lệnh.” Hạ An lập tức vén tóc nam tử kia ra, tuy rằng khuôn mặt nam tử bẩn thỉu, nhưng Tề nương vẫn là liếc mắt nhìn liền nhận ra được, người này chính là kẻ năm đó thuận thế cưỡng hiếp Thượng Quan thị: “Là hắn! Chính là hắn! Năm đó chính là hắn vào phòng lão gia!”
Thượng Quan thị nghe vậy, như bị sét đánh, nháy mắt xụi lơ xuống đất.
Hạ An sai người bưng tới một chén nước, trước mặt tộc trưởng cùng các trưởng bối trong tộc, cứa ngón tay nam tử, nhỏ máu tươi vào. Rồi sau đó đi hướng Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý.
Hai nàng bị dọa không ngừng phát run, đều không chịu vươn tay ra. Kỳ thật trong tiềm thức các nàng đã tin tưởng đây là sự thật, chỉ là lý trí cùng tình cảm đều không chịu thừa nhận điểm này. Nếu các nàng không phải thứ xuất thiên kim phủ đại học sĩ, mà là bình dân, các nàng còn không bằng chết đi luôn!
Thiên Tuyền Diêu Quang lập tức tiến lên chế trụ hai người, Hạ An tay mắt lanh lẹ, đem máu của Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý nhỏ vào trong chén.
Ngay khi mọi người nín thở tĩnh khí, ba giọt máu kia từng chút từng chút dung hợp với nhau, cuối cùng biến thành một giọt.
Đối mặt tình huống như vậy, Thượng Quan thị triệt để xụi lơ, bà ta không thể tin được bản thân mình nhìn thấy gì, há hốc mồm, cả buổi không thể đóng lại. Giờ phút này bà ta không có nháo cũng không khóc, bởi vì bà ta cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ, căn bản không tin hết thảy là chân thật tồn tại. Bà ta rõ ràng đã vào Hạ phủ, Lam thị rõ ràng đã chết, nhưng vì cái gì sự tình không phát triển giống bà ta hy vọng như vậy chứ? Vì sao?!
Từ thị lạnh lùng nói: “Chư vị đã thấy được, cũng không phải lão bà tử ta bịa đặt, mà là sự tình vốn là như thế. Người này là một gã xa phu của Hạ gia, nhiều năm trước chẳng biết tại sao lặng lẽ trốn khỏi phủ, Hạ An thật vất vả mới tìm được hắn, có thể thấy được Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý đều không phải cốt nhục của Hạ gia ta, trích máu nhận thân đã thuyết minh điểm này…”
Lời còn chưa dứt, đại nha hoàn Quyển Bích bên cạnh Thượng Quan thị chẳng biết tại sao đột nhiên đánh tới bên này, trong tay áo cũng chẳng biết lúc nào nhiều ra một cây chủy thủ, đâm thật sâu vào trái tim người xa phu. Người xa phu chỉ co quắp vài cái, liền chết đi.
Đây hết thảy phát sinh quá nhanh, thế cho nên ai đều không phản ứng kịp. Thẳng đến khi Quyển Bích lại cầm chủy thủ hướng về phía Hạ Liên Phòng, Thiên Tuyền mới một cước đá nàng ta ra, Quyển Bích đụng phải cây cột, sau khi ngã xuống đất miệng phun máu tươi, vẻ mặt trắng bệch: “Phu, phu nhân…” Nói xong liền ngất đi.
Quyển Bích đột nhiên diệt khẩu cũng không đúng lúc, bởi vì mọi người đều đã thấy được kết quả trích máu nhận thân. Thượng Quan thị lại còn không chịu hết hy vọng, không gặp được Hạ Lịch, vô luận thế nào bà ta cũng sẽ không nhận mệnh! Mà Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý sớm đã ôm nhau khóc rống, giờ phút này các nàng rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.