“Thậm chí có người còn bị hắn giết”.
“…”. Đế Nguyên Quân nghe hai người nói vậy thì ngầm hiểu chuyện Ảnh Sát vì sao lại nhờ hắn nên lên tiếng. “Tu chân có muôn hình vạn trạng nên người như Đoạn Trường Hồng có không ít, trái lại là rất nhiều”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Ảnh Sát nói. “Cho dù hắn tàn độc hay mạnh yếu như thế nào thì ta không quan tâm và ta không có lý do gì để đụng chạm với hắn”.
“Ảnh Sát, chuyện này ta không dám chắc nhưng với tính cách của hắn thì sẽ có một ngày hắn chủ đông đến tìm ta mà thôi”.
Ảnh Sát thở dài một hơi nói. “Ta biết, trước khi đến đây thì ta đã đoán được một phần nhưng ta vẫn muốn nhờ ngươi”.
“Chuyện giết hắn thì Nguyên Quân công tử không cần gấp, bởi vì ta biết. Với thiên phú và tính cách của ngươi thì ngươi sẽ không xem tên Đoạn Trường Hồng đó là gì? Và ta biết hắn sẽ là một trong những hòn đá chặn đường của ngươi nên trước sau gì cũng phải diệt trừ, nêu không đêm dài lắm mộng”.
“Chuyện này ta biết”. Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Còn chuyện Ngư Hoa thành thì sao?”.
“Ta biết chuyện ở đó một phần là do tên Đoạn Trường Hồng nhưng ngươi phải có thêm lý do nào đó nữa nên mới nhắc nhở ta”.
“Đúng là vậy?”. Ảnh Sát gật đầu đáp. “Ám Sát Hội mặc dù bị diệt nhưng bảo khố vẫn còn đó, bọn chúng dốc sức muốn tiêu diệt bọn ta vì ở trong đó có một bảo vật quan trọng đối với ta”.
“Nên khi Nguyên Quân công tử đến đó thì có thể giúp ta lấy nó được không?”.
“Ta chỉ quan tâm một mình nó thôi, còn những thứ khác thì tùy công tử xử lý”.
Nghe Ảnh Sát nói xong, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời. “Chuyện này không khó, ta có thể giúp ngươi”.
“Đa tạ công tử”. Ảnh Sát hai tay đưa ra trước ngực rồi khẽ cúi đầu nói. “Công tử đã đồng ý thì chuyện này ta yên tâm rồi”.
“Nói đi, ngươi muốn ta lấy cái gì?”. Đế Nguyên Quân gật đầu.
Sau đó, Ảnh Sát ghé sát lại gần rồi thì thầm nói. ‘…’.
“Ồ”. Đế Nguyên Quân ồ lớn một tiếng. “Chuyện ta đã hứa thì chắc chắn sẽ làm nên đến khi đó ngươi đến Thanh Lan thành tìm ta”.
“Một lần nữa xin đa tạ công tử”. Ảnh Sát thân trên hơi khom xuống, lão lấy ra một cái nhẫn trữ vật trao cho Đế Nguyên Quân nói. “Ta có chút linh thạch và một vài thứ linh tinh muốn biếu công tử, ngươi cứ xem đây là lệ phí đi đường”.
Đế Nguyên Quân nhìn nhẫn trữ vật trong tay Ảnh Sát thì lắc đầu. “Thôi được rồi, cái này ta nhận”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân cùng ba người quay người rời đi.
Đi ra bên ngoài thành, Hứa Tiểu Kiều hai tay nắm dây cương lái xe, vẻ mặt vui vẻ hớn hở nhìn xung quanh trông không khác gì một đứa trẻ nhỏ. Chợt, cô dường như nhớ đến chuyện gì đó nên lên tiếng hỏi. “Chủ nhân, ta có chuyện này muốn hỏi?”.
Ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở bên trong, Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra, đáp. “Nói đi”.
Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt hơi đắn đo nói. “Hmmm, ta tu luyện Thiên Ma chi khí được một thời gian nhưng khả năng vận dụng vẫn chưa ăn khớp cho lắm”.
“Chuyện này cũng không có gì lạ”. Đế Nguyên Quân trả lời. “Do ngươi trước kia tu luyện ma khí nên khi chuyển qua Thiên Ma chi khí sẽ gặp một chút khó khăn. Ngươi chỉ cần tu luyện thêm một thời gian thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy”.
“Đợi khi ngươi tu luyện đến độ thuần thục thì hiệu quả nó mang lại là rất tốt”.
“Vậy ta tu luyện đến bao giờ mới mạnh được như chủ nhân?”. Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt mong chờ hỏi hắn.
“…”. Đế Nguyên Quân lắc đầu từ chối trả lời.
“Xì, chủ nhân keo kiệt”. Hứa Tiểu Kiều mím môi nói với giọng điệu trách móc. “Không chịu an ủi ta chút nào cả”.
Buổi tối hôm đó!
Bọn họ dừng xe rồi dựng lều ở ngay cạnh một con suối nhỏ cách đường lớn gần năm mươi mét.
Ngồi trước đốm lửa, Lâm Tuyết Nhi vòng tay ôm chặt hai đầu gối, trên gương mặt cô lộ ra vẻ đắn đo suy nghĩ còn ánh mắt thì liếc nhìn Đế Nguyên Quân liên tục. Lạc Tuyết Dung ngồi ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tuyết Nhi thì ngầm hiểu chuyện.
Lạc Tuyết Dung ghé sát lại gần rồi thì thầm vào tai Hứa Tiểu Kiều, sau đó thì kéo tay nhau đi ra ngoài suối ngâm mình.
Đợi hai người rời đi, Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra rồi nhìn Lâm Tuyết Nhi. “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”.
Lâm Tuyết Nhi giật mình, vẻ mặt cô bối rối nhìn Đế Nguyên Quân thốt ra. “Ta…”.
“Sao ngươi biết ta có chuyện muốn hỏi?”.
“Sao lại không biết”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Ngươi nhìn ta từ nãy đến giờ nên ta đoán ra thôi”.
“…”. Lâm Tuyết Nhi thở nhẹ một hơi nói. “Đúng là ta có chuyện muốn nói”.
Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi hai gò má ửng hồng trông như đang e thẹn, cô đưa tay lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái nhẫn. Ánh mắt cô nhìn chiếc nhẫn một lúc thì cảm thấy toàn thân cô nóng lên, ánh mắt khẽ run nhìn Đế Nguyên Quân. Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi đi về phía Đế Nguyên Quân nói.
“Ta nghĩ ta nên trao lại chiếc nhẫn này cho ngươi”.
Nhận chiếc nhẫn vào trong tay, Đế Nguyên Quân nhìn ngắm nó một lúc rồi nói. “Cặp nhẫn này là bảo vật của Lâm gia, chỉ những người thật tâm đến với nhau mới có thể phát huy được nó”.
“Ngươi chắc chắn muốn trao nó cho ta?”.
“Ta chắc chắn”. Lâm Tuyết Nhi kiềm chế cảm xúc trong lòng rồi cười khẽ nói. “Ta nghĩ chiếc nhẫn này chỉ phù hợp với ngươi, chiếc nhẫn này nếu có linh thì nên cảm thấy may mắn vì người đeo nó là ngươi”.
“Thôi được rồi”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Chiếc nhẫn này ta nhận”.
Đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa thì đột nhiên có một làn gió nhẹ thổi qua hai người. Cặp nhẫn ở trên tay hai người phát ra vô tận tinh quang và ẩn ẩn có thanh âm long phụng rống lên thành tiếng.
Chưa dừng lại ở đó, tinh quang từ trên chiếc nhẫn dần kết tinh thành một đầu tiểu long dài gần ba thước và một đầu tiểu phụng sải cánh dài hai thước đang bay lượn xung quanh hai người.
Ngay lúc cả hai người đang không biết chuyện gì xảy ra thì cả hai đậu vào tay của hai người, cơ thể chúng phát ra từng điểm sáng mờ ảo thẩm thấu xuống da rồi in trên trên cánh tay trái của cả hai người.
Ngay lập tức, cả hai cảm nhận trong cơ thể đang có một cỗ năng lượng gì đó nóng bỏng đang sục sôi trong người và trong đầu họ dần hiện lên hư ảnh một cặp tình nhân và hai đầu long phụng bay lượn. Chưa dừng lại ở đó, trên mi tâm hai người hiện lên hai đạo ấn ký long phụng và từ trong trong đầu họ hiện lên đồng thời một bộ công pháp song tu.
Nhưng khi cả hai người đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân ánh mắt đột nhiên trầm xuống. Ánh mắt nhìn ra xa nhìn như có thứ gì đó đang tiến lại gần.
– —