Âu Thành Triệu mạng mẽ giật bắn lên, cô còn thấy được máy đo nhịp tim đã xuất hiện một đường dài thẳng, không còn dấu hiệu đang đập nữa. Lạc Ân Nghiên hoảng hốt, đi lại gần tấm kính, bàn tay run rẩy đặt lên đó, môi lắp bắp không nói nên lời.
Xung quanh thì chỉ là tiếng khóc vô cùng ồn ào. Lạc Ân Nghiên quay người lại, gấp rút nói với Âu Việt Minh khuôn mặt trầm ngâm đang ở đó.
“Bác con muốn vào……..”
Âu Việt Minh nhìn cô, dù không bộc lộ cảm xúc nhưng Lạc Ân Nghiên biết ông đang vô cùng khó xử và lo lắng cho mạng sống con trai mình. Không có cách nào từ chối, Âu Việt Minh ra hiệu cho người bên trong, được cái gật đầu chấp thuận.
Một cô y tá đi đến giúp Lạc Ân Nghiên đi thay đồ sát khuẩn sau đó mới được bước vào phòng phẫu thuật.
Khi vừa vào, bên trong đã sộc lên mùi thuốc khó chịu, nó còn nồng nặc hơn khi ở phòng bệnh. Tiếp theo đó là âm thanh máy móc vang lên từng hồi chói tai, là tiếng bíp kéo dài không bao giờ ngừng nghỉ.
Những người bác sĩ liên tục hét lên.
“Tiếp tục kích……..Tăng lên……..Tiếp tục………”
Những âm thanh vô cùng ám ảnh liên tục vang bên tai Lạc Ân Nghiên. Bỗng chốc hốc mặt cô trở nên ửng đỏ, cánh mũi sau lớp khẩu trang đã cay lên đến mức đau đớn. Từng bước chậm rãi tiếng gần Âu Thành Triệu, đôi mắt cậu vẫn cứ nhắm tịt, giống như cậu đã không còn ở đây nữa vậy.
Da thịt đều trở nên lạnh lẽo, nhợt nhạt, từng người trong đây vẫn cố gắng cứu sống Âu Thành Triệu. Lạc Ân Nghiên không kiềm được nước mắt rơi xuống, cô khóc……..Đây là lần thứ hai sau khi quyết định buông bỏ, cô lại khóc vì cậu.
Bàn tay non nớt vuốt mái tóc loà xoà của người thanh niên. Những bác sĩ ở đây cũng không ngăn cấm việc lại gần Âu Thành Triệu. Khi đã kích tim hơn 5 phút, tim Âu Thành Triệu vẫn không có dấu hiệu đập lại nữa.
Ai ai cũng đã nản chí và đã ngầm xác định cậu đã không còn khả năng. Từng người buông thỏng tay xuống, ai nấy cũng đều lắc đầu, một người bác sĩ nhìn ra bên ngoài Âu Việt Minh rồi lắc đầu một cách bất lực.
Dãy hành lang vang lên tiếng khóc đau đớn, tiếng hét thất thanh đến khàn cả cổ họng.
“Con ơi……..Thành Triệu ơi……..Con của mẹ……..Con mau tỉnh dậy đi……….Thành Triệu ơi………” Lê phu nhân khóc đến thương tâm, bà được Âu Việt Minh ôm vào lòng liên tục giãy dụa đòi vào trong.
Châu Ái Nghi cũng đã hiểu, đứa em trai mình coi như ruột thịt đã………..
Cô cũng khóc……..
“Thành Triệu của chị………..Làm sao lại ra nông nổi này………..”
Đến cả bộ dạng lạnh lùng thường ngày của Âu Việt Minh cũng không thể nào kiềm nỗi nữa. Một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống hòn má của ông, đứa con trai duy nhất của ông và vợ mình……….
Thằng con trai mà ông đã đặt niềm tin rất lớn vào nó……..Nuôi cho khôn lớn…….Cuối cùng lại nhận về cái kết con trai rời xa cha mẹ trước như thế này.
Cùng lúc này Giai Ánh Tuyết cũng vội vàng chạy đến. Bà ngơ nhác nhìn khung cảnh này mà không tin nổi vào mắt mình. Lê Ngọc Nhi khi thấy bà thì khóc lớn hơn, hét lên như muốn giải bày nỗi lòng trong sâu thẳm.
“Tuyết à…….Con trai của mình………nó đi rồi………Tuyết à………Làm sao đây………..Mình phải làm sao đây………hức……..Thành Triệu nó bỏ mình đi rồi……….”
Tiếng khóc chứa đầy đau khổ bên trong, Giai Ánh Tuyết cũng không thể nào kiềm nỗi sự thương tâm này, bà cũng rơi nước mắt, khuôn mặt mếu máo đi lại ôm Lê Ngọc Nhi vào lòng. Bàn tay thon gọn vỗ lưng mà an ủi người bạn của mình.
“Ngọc Nhi…….không sao……..không sao đâu mà…….Cậu đừng khóc nữa………mình cũng khóc theo rồi……..Mình không tin thằng bé sẽ bỏ cậu đi sớm như vậy đâu………Cậu hãy nín đi……..Thành Triệu không sao đâu……..”
“Làm sao mà không sao chứ……….Tim nó ngừng đập……..Bác sĩ đã lắc đầu rồi……..Con của mình……hức hức……..”
Tiếng khóc cứ vang lên không ngớt trong bầu không khí vừa vắng tanh vừa lạnh lẽo như thế này. Nguyên Ngọc Dương ngồi trên dãy ghế đầu cúi thấp, hai tay ôm lấy mặt của mình, từ khe tay chảy ra một dòng nước khiến ngón tay ướt nhẹ.
Lúc này ai cũng mang trong mình một suy nghĩ riêng, ai cũng đau buồn bởi sự ra đi đột ngột này của Âu Thành Triệu.
Lạc Ân Nghiên đứng trong phòng, các bác sĩ lần lượt đi ra để lại không gian riêng cho cô và cậu trong căn phòng buốt giá. Khi ra ngoài còn không quên nói lại với toàn bộ người bên ngoài.
“Mọi người đừng vào vội! Hãy để cho cô gái đó và cậu ấy một không gian riêng. Nhìn qua tôi thấy cô ấy khá quan trọng với cậu ấy đấy……….”
Dứt lời mấy người bác sĩ cũng quay lưng đi để lại năm người đứng thẩn thờ bên ngoài nhìn vào bên trong.
Lạc Ân Nghiên tháo khẩu trang của mình ra, bàn tay đặt lên trán cậu vuốt lấy đôi mày đậm. Bây giờ cô mới cảm nhận được làn da cậu thô ráp đến nhường nào, từng ngón tay phác hoạ lên gương mặt điển trai ấy, một giọt nước mắt rơi xuống thấm vào cái nệm trắng tinh.
Cô sát lại gần cậu ngửi thấy được mùi thuốc nồng nặc, bàn tay vừa xoa má cậu rồi thủ thỉ bên tai.
“Âu Thành Triệu à! Tôi về rồi đây………Tôi về để thực hiện điều kiện với cậu đây……….Cậu không muốn tôi cho cậu cơ hội sao? Còn không mau tỉnh dậy?”
Cô đã không kiềm được mà nấc lên từng tiếng, một nụ hôn nặng nhẹ rơi xuống trán người thanh niên, sau đó là xuống đầu mũi cao vút rồi tới cánh một khô khốc nhợt nhạt. Giọt nước mắt của Lạc Ân Nghiên rơi xuống môi của cậu.
“Thành Triệu à……….Tỉnh dậy đi………Cậu không thấy mọi người ai cũng khóc vì cậu sao? Ai cũng yêu thương cậu mà……….Tôi cũng vậy…….Tôi cũng rất thương cậu………Tôi về rồi tại sao cậu lại đi?”
Dừng một chút cô lại tiếp tục hùng hổ nói.
“Cậu còn không mau tỉnh dậy tôi sẽ không tha thứ cho cậu nữa……..Tôi sẽ thật sự đi………Sau đó sẽ cùng người khác kết hôn rồi quên mất cậu đấy. Tôi sẽ sinh con…….đứa con của tôi sẽ mang họ của một người khác, sẽ gọi người khác là cha. Nó sẽ mang khuôn mặt giống tôi và người khác mà không phải là cậu……….Nếu biết sợ thì mau tỉnh dậy đi………..”
Lạc Ân Nghiên thì thầm nói những chuyện trên trời dưới đấy hù doạ cậu nhưng đều không có tác dụng. Cô biết khả năng cậu vì những lời này tỉnh dậy rất thấp, gần như là không thể nào. Nhưng cô không thể cứ thế nhìn cậu rời khỏi thế gian trước mặt mình được……..không bao giờ như thế được………Cô chưa bao giờ nghĩ tới cậu sẽ thật sự rới xa thế gian này mà bỏ cô ở lại. Cậu yêu cô như vậy mà………