Nghĩ đến đây Tịch Vãn rùng mình một cái cảm thấy mối tình này thật là cẩu huyết, ít ra bản thân cô còn biết mình đang nghĩ gì còn về Diễm An An chỉ biết thở dài mà thôi.
Nghĩ như thế tâm trạng Tịch Vãn đỡ hơn một chút chiếc miệng nhỏ vẫn ngoan ngoãn nuốt chửng lấy cái vật to lớn ấm nóng kia vào miệng l.iếm m.út liên tục như muốn Lạc Vũ hài lòng về mình vậy .
Mà chiêu trò này nhiều ngày qua hắn đã thử không ít làm sao còn hiểu quả được cơ chứ, vậy nên Lạc Vũ liền đưa bàn tay to lớn nâng chiếc cằm tinh xảo kia của Tịch Vãn nói.
” Em có biết làm cách nào để tôi thỏa mãn hơn không ? Nhìn bộ dáng này chẳng kích thích gì cả.”
Đây là câu nói dối lòng nhất mà bản thân Lạc Vũ từng mở miệng nhưng mà bản thân nào dám nói thật chứ, nếu như Tịch Vãn biết hắn chẳng nỡ làm tổn thương cô thì bản thân cô không chạy đến bên cái tên kia mới lạ đấy.
Tịch Vãn ghe thấy lời nói này của hắn liền đưa khuôn mặt lên nhìn Lạc Vũ thật lâu như đợi hắn ra lệnh vậy, bởi vì chuyện như thế này từ trước đến giờ Tịch Vãn nào hiểu biết chứ những gì mà cô làm đều dưới sự chỉ bảo của Lạc Vũ hắn đấy.
Mà Lạc Vũ hắn lúc trước chỉ muốn dọa dẫm cô nên làm có bạo ngược chẳng thương hương tiếc ngọc gì, nhưng hôm nay thấy Tịch Vãn đã ngoan ngoãn rồi thì hắn lại muốn nếm từng tất da thịt trên người cô dù chỉ là một chút cũng không muốn bỏ sót.
Bởi vì tính cách hai anh em này rất giống nhau đều muốn chiếm hữu người con gái mình yêu từ thể xác đến linh hồn không buông tha cái gì cả, mà đương nhiên không muốn ràng buộc tự do như mấy nam chính trong truyện ngôn tình bá đạo tổng tài gì đó.
Nhưng đó chỉ là trong tiểu thuyết ngôn tình mà thôi chứ ở hiện tại nếu Lạc Tu Minh dám nhốt Diễm An An một chỗ cô không cắn chết hắn mới lạ đấy.
Mà Lạc Vũ hắn cũng thế nếu đã ngoan ngoãn như thế thì bản thân muốn cho Tịch Vãn tự do chỉ là muốn bắt buộc cô phải hứa không được cho hắn đội nón xanh.