Ô Nhược tùy ý có lệ hắn “Ta suy nghĩ ta có nên chuẩn bị một ít đan dược, bởi vì ta cũng muốn đi tộc khác nhìn xem.”
“Ta cũng muốn đi tộc khác nhìn một chút nên mới chuẩn bị nhiều đan dược như vậy, đáng tiếc ta đã có hẹn với người khác, bằng không sẽ cùng các ngươi cùng đi.”
Ô Nhược tự giễu mà cười cười: “Ta chỉ là một người bình thường, Ngũ ca cùng đi với ta, sẽ bị ta liên lụy.”
Ô Ngọc sắc mặt hơi biến, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng: “Tiểu Nhược, thực xin lỗi, ta trước kia đối với ngươi làm những chuyện đó đúng là quá, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho những chuyện trước kia ta làm sai.”
“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại, chúng ta muốn hướng về tương lại mới đúng.”
Cậu cười đến vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến làm Ô Ngọc thất thần, cho nên, không chú ý tới lời nói của cậu hàm chứa thâm ý khác: “Tiểu Nhược, ngươi thật sự thay đổi rất nhiều, tại ngày sinh của Quốc Sư đại nhân khi nhìn thấy ngươi, nếu không phải nghe ông cố nói ngươi là Ô Nhược, ta cũng không dám nhận.”
“Phải không.” Cậu thấy chưởng quầy đã đóng gói thuốc xong, liền nói: “Ngũ ca, ta còn có việc, không thể cùng ca hàn huyên, đúng rồi, đại ca ta cũng tới Hoàng Đô Thành rèn luyện, ca có gặp huynh ấy không?”
Ô Ngọc ánh mắt hơi đảo, kinh ngạc nói: “Tứ ca cũng tới Hoàng Đô Thành, ta cũng không biết chuyện này, nếu là gặp được huynh ấy, ta nhất định sẽ thuyết phục huynh ấy, cùng nhau rèn luyện”.
“Vậy ca nếu nhìn thấy huynh ấy, thì nói với huynh ấy ta cũng tới Hoàng Đô Thành.”
“Ô Nhược cầm thuốc, bế Đản Đản: “Ngũ ca chúng ta đi đây.”
Cậu vừa đi khỏi, Ô Ngọc bỗng thu hồi tươi cười, lạnh mặt đến chỗ chưởng quầy, lấy ra hai thỏi bạc: “Vừa rồi vị công tử kia tới nơi này làm gì?”
Chưởng quầy cười tủm tỉm mà tiếp nhận bạc nói: “Vị công tử kia là tới bán Bổ Linh Đan, lại dùng tiền bán đan dược mua thảo dược luyện chế Bổ Linh Đan về.”
Ô Ngọc nhíu mày: “Chỉ như vậy?”
“Đúng vậy.”
Ô Nhược sau khi xuống lầu, cũng thu hồi tươi cười. Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, cậu khẳng định mười phần đại ca đã từng tiếp xúc cùng Ô Ngọc, hơn nữa, đại ca mất tích chắc chắn Ô Ngọc có liên quan, nếu không phải linh giai của cậu không cao bằng Ô Ngọc, nhất định cậu sẽ sử dụng Thần Khống bí thuật, để Ô Ngọc nói ra chuyện của đại ca.
Ra hiệu thuốc, hộ vệ lập tức tiến lên cầm lấy gói thuốc trong tay Ô Nhược.
Ô Nhược hỏi Đản Đản: “Về nhà, hay là muốn ở lại chơi tiếp?”
Đản Đản cao hứng hô: “Con muốn chơi.”
Ô Nhược cười.
Theo sát, phía sau cũng truyền đến tiếng cười ha ha: “Tiểu phôi đản, vẫn ham chơi như vậy.”
Ô Nhược nghe được âm thanh quen thuộc, đột nhiên xoay người, nhìn đến nam tử trung niên đứng ở cửa cười nhìn bọn cậu, ánh mắt cậu trở nên sáng ngời, khóe miệng tươi cười: “Sư phụ!?”
Cậu nhanh chóng đi lên: “Sư phụ, thật là người?”
Nỗ Mộc lanh lảnh cười: “Là ta, ta cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi, vừa rồi ở hiệu thuốc khi nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng mình nhận sai người, nếu không phải ngươi ôm tiểu phôi đản trong lòng ngực, ta cũng không dám nhận ngươi.”
Hắn bắt lấy cánh tay Ô Nhược tỉ mỉ nhìn một lần “Ta đã nói đồ đệ ta là một mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, ngươi nhìn xem ngươi gầy đi xinh đẹp biết bao nhiêu, người xung quanh đều bị ngươi mê hoặc.”
Lời phía sau chính là sự thật, khi cậu từ trên lầu của hiệu thuốc đi xuống, tất cả khách hàng đều nhìn về phía cậu. cậu vô cùng vui vẻ, cũng thật sự rất bất ngờ: “Sư phụ, người sao lại ở chỗ này?”
Nỗ Mộc hơi tươi cười; “Việc này nói ra thì rất dài, đợi khi tìm được nơi ngồi xuống, lại cùng ngươi chậm rãi nói.”
Ô Nhược hỏi: “Sư phụ, người là vừa tới Hoàng Đô Thành sao? Có tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa thì hãy vào phủ của ta ở, thế nào?”
Nỗ Mộc cũng không khách khí: “Chúng ta vừa tới Hoàng Đô Thành, còn chưa tìm được chỗ ở, nhưng lần này mang người đi có chút nhiều, không biết nơi đó của ngươi có dư thừa phòng cho khách không.”
Nếu không phải ở khách điến dễ dàng làm cho người khác chú ý, hắn cũng không muốn mang theo một đám người đến phiền toái đồ đệ của mình.
“Sư phụ, các ngươi có bao nhiêu người?”
“Có 112 người.”
“Chúng ta trong phủ còn có hai tòa nhà trống, hẳn là đủ cho mọi người ở, nếu là không được, còn có thể đến nơi khác trong phủ ở chen chúc một chút.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Nỗ Mộc cười nói: “Ta quên mất Hắc tiểu tử là kẻ có tiền, nơi hắn ở nhất định rất rộng, người của ta ở cách chỗ này không xa, ta đi gọi bọn họ, sau đó cùng ngươi về phủ.”
Hắn xách Đản Đản trong lòng Ô Nhược: “Sư công mang ngươi đi cưỡi ngựa.”
Đản Đản vui vẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Không lâu sau, Nỗ Mộc liền mang theo một đám người cưỡi ngựa trở về, sau đó, cùng Ô Nhược về Hắc phủ.
Trở lại Hắc phủ, Ô Nhược trước tiên để Hắc Tín an bài cho bọn họ chỗ ở, lại đem Nỗ Mộc giới thiệu cho Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng biết được Nỗ Mộc là sư phụ đã từng dạy Ô Nhược y thuật, nhanh chóng chiêu đãi hắn vào nghồi, khi ăn cơm, còn đặc biệt nhiệt tình gắp đồ ăn cho Nỗ Mộc, cảm kích Nỗ Mộc đã dạy y cho Ô Nhược.
Ăn cơm chiều xong, Nỗ Mộc cùng Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực mới có cơ hội ngồi xuống nói chuyện phiếm gần nhất phát sinh sự tình.
“Khi ta nghe được Cao Lăng thành bị vạn Quỷ Đồ thành, ta rất lo lắng cho các ngươi, sau lại nghĩ đến có Hắc tiểu tử ở bên cạnh ngươi mới thoáng yên tâm.” Nỗ Mộc ha hả cười: “Hắc tiểu tử lợi hại như vậy, khẳng định có thể bảo vệ tốt các ngươi. Lúc sau, ta phái người đến Cao Lăng thành tìm các ngươi, người trở về lại nói người trong toàn thành đều đã chết.”
Ô Nhược gật gật đầu: “Tất cả đều đã chết.”
“May mắn, các ngươi đều bình yên vô sự, các ngươi về sau tính toán ở Hoàng Đô Thành định cư?”
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Xem Tuyển Dực sắp xếp như thế nào, nếu huynh ấy muốn về nhà, ta sẽ cùng huynh ấy về nhà.”
Nỗ Mộc nhìn cậu lại nhìn Hắc Tuyển Dực, vui vẻ nói: “Nhìn thấy cảm tình của hai người các ngươi tốt như vậy, ta liền an tâm rồi.”
Ô Nhược cầm tay Hắc Tuyển Dực, cười hỏi: “Sư phụ, các ngươi tới Hoàng Đô Thành là có chuyện gì sao?”
Nỗ Mộc thu hồi tươi cười, khó thấy được xuất hiện sự tàn khốc: “Việc này muốn nói phải bắt đầu từ nam bộ Miêu Cương Vu tộc chúng ta cùng Đông Nam bộ Campuchia hàng đầu tộc, hai tộc nhân từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, cũng không xâm chiếm địa bàn đối phương, năm trước, hai tộc nhân vì một bảo địa mọc đầy dược liệu quý báu nổi lên tranh chấp, cố tình không khéo chính là này khối bảo địa ở trung gian hai tộc, hai tộc nhân cho rằng miếng đất kia
là của tộc mình, không ai nhường ai, vẫn luôn giằng co, ai cũng không động đến miếng đất kia, nhưng là mấy tháng trước, trong tộc ta lại có phản đồ, trợ giúp thúc bộ trại hại chết rất nhiều người trong tộc, chiếm đi hơn phân nửa địa phương Vu tộc, hiện nay người toàn tộc đều hận chết mấy tên phản đồ, sau đó, ta nghe nói phản đồ cùng thúc bộ trại rời đi, ta liền mang theo người truy đuổi một đường theo tới Hoàng Đô Thành..”
Ô Nhược nghe hắn nhắc tới Campuchia hàng đầu tộc, liền nhớ tới hàng đầu sư hạ cổ Ô Úy Tuyết cùng cha cậu, không khỏi mắt nhìn mắt với Hắc Tuyển Dực: “Sư phụ, phản đồ tên gọi là gì?”
“Phù kim.”
“Vậy người có biết phù kim cùng ai ở Campuchia tới Hoàng Đô Thành?”
“Ta chỉ biết người dẫn đầu kêu Tang Luân, những người khác không biết, theo ta hỏi thăm bọn họ là vì báo thù cho con trai tộc trưởng mới rời đi Campuchia.”
Nỗ Mộc cười nhạo: “Ta nghe nói con trai tộc trưởng của bọn họ bị người chơi đến gãy mất của quý, cũng không biết là thật hay giả.”
Ô Nhược nhướn mày, bọn họ vậy mà lại có cùng kẻ thù với Nỗ Mộc: “con trai tộc trưởng Campuchia có phải Ba Sắc hay không?”
Đúng, chính là hắn, các ngươi biết hắn? Đúng rồi, ta ở trên đường thu được tin trong tộc, nói Ba Sắc cũng rời đi Campuchia, hẳn là cũng tới Hoàng Đô Thành.”
“Chúng ta đâu chỉ biết Ba Sắc.” Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Của quý của Ba Sắc vẫn là Tuyển Dực làm đứt”.
Nỗ Mộc sửng sốt, ha ha cười nói: “Ba Sắc thật sự bị chơi toi của quý? Cái tên không biết sống chết này là như thế nào chọc phải Hắc tiểu tử?”
Hắn rất nhanh liền nghĩ tới nguyên nhân: “Có phải Ba Sắc coi trọng Tiểu Nhược hay không, Hắc tiểu tử ghen?”
Người của hai tộc đều biết Ba Sắc thích sắc đẹp, chỉ cần đối phương lớn lên đẹp, không phân biệt nam nữ đều ăn, nếu là có người không đồng ý, liền sử dụng chú thuật cổ thuật làm đối phương đồng ý mới thôi, quả thực đê tiện vô sỉ tới cực điểm, hiện tại chỉ là mất của quý, đúng là quá nhẹ cho hắn.
Hắc Tuyển Dực nhạt giọng nói: “Ta còn bóp nát linh điền hắn, nhưng hắn cũng không biết là ta làm.”
Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi còn làm việc này? Trước đó, sao không nghe ngươi nói?”
“Làm tốt lắm.” Nỗ Mộc đập bàn trầm trồ khen ngợi: “Nếu là ta, ta đã sớm giết chết hắn, đúng rồi, nói như vậy tang luân cùng phù kim là tới tìm các ngươi báo thù?”
Ô Nhược nói: “Chắc vậy, phía trước tang luân đã ra tay hai lần, chúng ta đã tính toán tìm được đồng bọn của họ liền toàn bộ giết chết.”
“Phù kim nhất định phải để lại cho ta, ta muốn đem hắn mang về trong tộc cho tộc nhân hả giận.”
“Được, nhưng có một chút ta không rõ, bọn họ cũng không biết là Tuyển Dực huỷ hoại con trai của tộc trưởng bọn họ, bọn họ sao lại muốn tìm chúng ta trả thù?’
Nỗ Mộc cười lạnh: “Lấy hiểu biết của ta đối hàng đầu tộc bọn họ, tìm không thấy kẻ thù chân chính, sẽ đem thù tính trên đầu những người khác, cũng mặc kệ đối phương có vô tội hay không, Tiểu Nhược, bọn họ giỏi về khống chế người, về sau các ngươi phải cẩn thận một chút.”
Ô Nhược gật gật đầu.