Lâm Chân gắng gượng đau đớn, hai mắt đầy tơ máu trừng lên nhìn Vân Yến đầy căm ghét.
“Ngươi tốt nhất là nên thả ta ra, ta không chỉ có một con thần thú như lúc nãy đâu…” Lâm Chân bắt đầu dở trò đe dọa.
Vân Yến có chút buồn cười, chỉ là một cơ giáp bình thường thôi mà cô ta lại gọi là thần thú?
“Ngươi có nhiều cơ giáp tầm thường như đó, ta lại có nhiều cơ giáp siêu cấp, ai hơn ai?” Cô hất cằm kiêu ngạo nói.
Lâm Chân lập tức đứng hình, cô ta bất ngờ đến nổi nỗi đau vì mất tay cũng biến mất.
Đã ba năm rồi, cô ta vẫn chưa nghe lại được từ ngữ quen thuộc này… cơ giáp.
“Cô cũng là người của G quốc đúng không? Làm sao cô có thể đến được đây?” Lâm Chân sau khi nghĩ thông suốt thì liền kích động hỏi cô.
“Ta là ai, không quan trọng.” Vân Yến bễ nghễ ngồi lên mai rùa vàng quý phái của Kim Bảo.
“Cô nhất định phải đưa tôi đi cùng! Tôi ở đây đã ba năm rồi đó!’
Lâm Chân bắt đầu kể chuyện về ba năm trước khi cô ta bị hố đen cuốn đến đây, cô ta say sưa kể chuyện mặc kệ không gian và thời gian.
“Tốt nhất là giết cô ta.” 000 không lưu luyến mà nói.
Vân Yến hơi cong cong môi đáp: ” Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ khuyên ta không nên giết người bừa bãi cơ.”
“Nhiệm vụ có thù lao cao.”
“Ồ, vậy là nhiệm vụ chính không có thù lao cao?”
“…” Cô cũng đâu cần khịa người ta nhiều vậy đâu chứ.
“Làm ăn như vậy, sớm muộn gì cũng bị lừa.” Cô mỉa mai nó.
“Hừ.” 000 ngạo kiều hừ một cái rồi lặn đi mất.
Vân Yến bĩu môi, mày đẹp hơi nhăn lại, cô ta nói thật nhiều đi.
“Dừng lại.”
Lâm Chân mê man nhìn cô, đang kể chuyện rất hấp dẫn mà dừng lại sao?
“Tiếc quá, ta không phải là đồng hương của ngươi.”
“Vậy cô là sứ thần, là sứ giả được G quốc cử đến đây để tìm tôi đúng không?” Lâm Chân háo hức nói.
“Ngươi tên là Lâm Chân đúng không?” Vân Yến nhìn lướt qua bảng tên trên bộ quần áo của cô ta, nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy.”
Vân Yến tiến lại gần Lâm Chân, đặt kiếm kề cổ cô ta, hai mắt híp lại: “Vậy Lâm Chân, trước khi chết cô có muốn nói gì không?”
“C…Chết? Cô… Cô nói gì vậy!” Lâm Chân run bần bật, ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt.
“Ý trên mặt chữ, thiểu năng mới không hiểu.” Cô đè mạnh cây kiếm vào cổ của Lâm Chân.
“Nếu tôi là kẻ thiểu năng thì cô sẽ không giết tôi sao?”
“Không.”
“V…Vậy tôi muốn chết không đau đớn.” Lâm Chân nhắm hai mắt lại hét lên.
Vân Yến nhìn biểu cảm lố bịch của cô ta, mặt dần đen lại, Lâm Chân này có thật là người đã giết hàng trăm tu sĩ, tay nhuốm máu tươi không?
Nòng súng đen chỉa vào phía sau đầu Vân Yến, nam nhân tóc đỏ khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô và Lâm Chân.
“Ồ, vậy là có tận hai người.” Cô híp híp mắt.
“Chân Chân, em vẫn ổn chứ?” Nam nhân đó không ai khác ngoài Lâm Song, hắn hướng ánh mắt lo lắng về phía Lâm Chân.
“Tay em… Đau.” Lâm Chân sụt sịt nói.
“Ngoan, chịu đựng một chút nữa thôi.” Lâm Song nhìn cái tay đầy máu được đặt phía xa kia, trong lòng có một cỗ nóng giận xộc lên não.
Vân Yến không di chuyển, động tác cầm kiếm ngày càng đè chặt trên cổ Lâm Chân khiến vùng xung quanh cổ cô ta đều chảy máu ào ào.
“Song ca…” Lâm Chân yếu ớt kêu, khuôn mặt ngày càng tái nhợt vì mất máu quá nhiều, phần máu từ cánh tay như suối mà tuôn ra.
“Buông kiếm ra! Nếu không ta liền giết ngươi!” Lâm Song tức giận nói, cực kì gấp gáp nhìn Lâm Chân.
Hắn không thể để Chân Chân chết được! Cả hai mới chỉ được bên nhau ba năm mà thôi, nhiêu đấy vẫn chưa đủ!
Vân Yến không nói gì, chỉ quơ kiếm chặt lấy bàn tay cầm súng của Lâm Song, động tác của cô rất nhanh, ngay cả hệ thống cũng không kịp nhìn, phải tua chậm lại để nhìn kĩ.
Lâm Song lập tức ngã xuống, tay ôm phần tay bị chặt đứt, đau khổ gào thét, máu từ tay phụt ra như vòi nước bị hư, làm cho cây cỏ gần đỏ đều được nhuốm một màu đỏ thẫm.
Vân Yến nhẹ nhàng đặt chân lên bụng hắn đạp mạnh một cái, nở một nụ cười không thể nào biến thái hơn.
“Ngươi mà giết được ta thì chắc diêm vương đã đến tìm ngươi để cảm tạ rồi.”
Không khí xung quanh như bị giảm xuống âm độ khi câu nói đó được phát ra, bầu trời dần dần tối sầm như điểm thêm cho sự u ám biến thái của cô.
“Ngươi thấy ta nói có đúng không nhỉ?”
Lâm Chân run rẩy vì sợ, Lâm Song ngẩn người vì nỗi đau ở bụng, mồ hôi lạnh tuôn ra như nưa.