“Anh Vũ? Ý đồ gì?” Phương Cảnh Tú nhìn tin nhắn đối phương gửi cho mình mà cảnh giác, mày cau lên một đoạn nghi hoặc không thôi.
Giang Đông Thành dụi đầu vào eo Phương Cảnh Tú, một tay ôm ngang thắt lưng cậu, lười biếng nói: “Chắc là đang khuyên em đừng yêu anh ta nữa.”
Phương Cảnh Tú nghe vậy bỗng nhiên kéo đầu anh ra khỏi eo mình, nghiêm túc tra hỏi: “Chắc không phải mày gửi đâu ha?”
Giang Đông Thành giật mình với lối tư duy của cậu, cười khổ phủ nhận: “Anh không có ngu như vậy.”
Biểu cảm vừa rồi còn có chút đáng thương, cho đến khi anh bổ sung thêm thì mọi cảm giác tội lỗi của Phương Cảnh Tú đều bay sạch: “Anh ta có cần em yêu đâu.”
“Cút.” Ông đây cũng đâu có muốn tình yêu của anh Vũ.
Phương Cảnh Tú mất hứng kéo chăn ra muốn lấy đồ đi về, Giang Đông Thành cấp tốc kéo cậu nhốt trong lòng mình, cười lấy lòng: “Có anh cần tình yêu của em nè.”
Cậu còn đang muốn khinh bỉ mấy tiếng nhưng trước khi lời nói kịp phát ra thì đã bị Giang Đông Thành nuốt chửng, chỉ có thể kịch liệt phản kháng: “Buông ra, ưm, đồ điên… này.”
Hôn nồng nhiệt được một lúc Giang Đông Thành mới thả cho Phương Cảnh Tú hít thở, anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu mà không nhịn được bật cười: “Đêm còn dài mà Phương đại thiếu gia.”
Cậu mới định phản bác đã bị anh ta chiếm tiên cơ thuận thế đẩy về giường, ngay sau đó tiếng la tức tối của Phương Cảnh Tú liên tiếp vang lên.
“Mẹ nó đừng có hôn cổ đồ điên này! Ngày mai tao có hẹn, ức…”
“Chính vì có hẹn mới cần đánh dấu chủ quyền đó em yêu.” Giọng điệu vô sĩ hết chỗ nói.
Sáng hôm sau, Trương Viễn Hoài hoàn toàn không nhận ra việc làm mờ ám của Lý Tường Khả đêm qua, hắn vừa mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn của thằng em họ rất lâu không liên lạc.
[Đông Thành: Đêm qua Trần Lộ nặc danh gửi cho Cảnh Tú @fileảnhchụpmànhình.]Trương Viễn Hoài: “???” Trần Lộ là ai tạm thời hắn chưa có nhớ ra, câu hỏi tự bật lên bấy giờ là sao hôm nay thằng này có vẻ tốt bụng vậy?
Hắn vừa nghi hoặc vừa xem ảnh, càng xem vẻ mặt càng đanh lại.
Những bức ảnh này từ đâu ra? — Vừa rồi Giang Đông Thành có nói là Trần Lộ nặc danh gửi cho Phương Cảnh Tú, nhưng tại sao chứ?
Trần Lộ… Trần Lộ là ai?
Mẹ kiếp bà nội nhiều chuyện nào vậy? Phải chi Ngân Linh ở đây thì hắn đã không cần nhức đầu vận não thế này rồi.
Nhớ rồi! Trần Lộ là hôn thê tin đồn của Phương Cảnh Tú!
Đm hôn thê của cậu ta thì nhắm vào mình làm gì? Đừng nói là vì mấy năm trước cậu ta tỏ tình Giang Vũ, nên cô ta nghĩ Phương Cảnh Tú đến giờ vẫn còn vương vấn, không đếm xỉa cô ta là do hắn?
Đối phó sai người rồi đó má!
Ngoài ra, mẹ kiếp, Lý Tường Khả có vai trò gì trong mối quan hệ này? Tại sao có ảnh hắn và cậu ta ngủ cùng một chiếc giường, còn là giường của hắn? Nhìn thời gian của đồng hồ trong ảnh chính là hôm qua, ha, đừng nói là hôm qua, từ lúc yêu nhau tới giờ hai người họ cũng chưa từng thân mật tới mức đó!
Trương Viễn Hoài tức giận đùng đùng đá cửa phòng Lý Tường Khả, thấy cậu ta vẫn còn ngái ngủ liền hung hăng quăng điện thoại vào người cậu ta, hắn lần đầu bộc lộ dáng vẻ bất kham trước mặt Lý Tường Khả, thái độ bất mãn chất vấn cậu ta: “Những bức ảnh này là cái gì? Cậu và Trần Lộ có quan hệ gì?”
Lý Tường Khả cả kinh xem điện thoại, lại phát hiện người nhận là kẻ thù không đội trời chung “Phương bạo lực” liền có biểu tình sốc tận óc. Trong đầu cậu ta hỗn loạn bật lên câu hỏi: “Tại sao chị Lộ lại gửi ảnh của mình cho Phương Cảnh Tú?”
Trương Viễn Hoài quan sát vẻ mặt hoang mang của Lý Tường Khả, đợi mãi vẫn không thấy cậu ta trả lời liền thất vọng không thôi: “Có vẻ như ngay từ đầu cậu đã có âm mưu nhỉ?”
Lý Tường Khả đứng trước dáng vẻ mất mát đau lòng của Trương Viễn Hoài không hề có biểu hiện muốn cứu vãn tình thế, cậu ta mặc kệ hắn đứng chôn chân một chỗ, tức tốc khoác áo, lấy chìa khóa xe, một tay cầm điện thoại không ngừng liên lạc với Trần Lộ.
Trương Viễn Hoài hứng chịu sự lạnh nhạt của Lý Tường Khả đến khi cậu ta vội vàng bỏ ra ngoài tìm người, hắn mới chậm chạp trở về phòng mình, bấy giờ khi đóng cửa lại, hắn tỏ ra mệt mỏi trượt xuống đất, lặng lẽ tự hỏi: “Lần này em đã tìm được anh rồi… anh vẫn còn muốn trừng phạt em sao?”
Hắn ở đó thẫn thờ được một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy thay quần áo đến công ty.
Trương Viễn Hoài vừa bước vào cửa, Phan Kiều không biết đã đợi từ bao giờ bắt ngờ đón đầu hắn, vẻ mặt nghiêm trọng báo cáo: “Anh đến đúng lúc lắm, tôi vừa định oanh tạc điện thoại của anh. Lý phu nhân bỗng nhiên tới công ty chỉ đích danh anh ra tiếp chuyện.”
Trương Viễn Hoài nghi hoặc: “Lý nào?”
Phan Kiều nhỏ tiếng, nhấn giọng: “Lý chính trị.”
Nghe đến đây, bước chân hắn càng trở nên gấp rút.