“Sư phụ yên tâm, đệ tử chỉ đùa với người một chút thôi. Kịch hay vẫn còn phía trước, chúng ta không cần phải vội vàng.”
Khóe miệng cười như có như không, Tiểu Hắc nhìn về phía Dương Thang đang đánh nhau khí thế với Dư Quản. Đối phương tưởng nó là con nít còn hôi miệng sữa hay sao?
Một địa cấp cường giả chạy từ Triệu quốc đến đây chỉ vì muốn bảo hộ cho nó? Thật xin lỗi, trên thế gian này làm gì có nhiều thánh nhân vậy. Chẳng qua mỗi người đều vì lợi ích riêng mà thôi. Nếu rơi vào tay họ Dương kia, Tiểu Hắc cũng không biết có gì khác biệt với Dư gia hay không nữa.
Nếu Dương Thang biết suy nghĩ của Tiểu Hắc chắc chắn lão ta sẽ nhảy lên gào to kêu oan uổng. So với một trận pháp sư thì tương lai của gia tộc quan trọng hơn a, mà lão vốn từ đầu không hề biết Tiểu Hắc là trận pháp sư gì cả. Bây giờ chính lão cũng đang hối hận xanh cả ruột đây. Lão bằng hữu kia không biết đã biến đi đâu mất, không hề nhắc nhở lão về việc Dư gia tham dự vào.
– Tiểu tử, ngoan ngoãn đi theo Dư gia ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, tiền đồ vô lượng. Còn nếu chống cự thì kết cục sẽ giống như hắn ta.
Một tên huyền cấp hậu kỳ cầm trên tay đầu lâu của Uông Bá Điền mỉm cười hăm dọa. Độc sư đúng thật là đáng sợ nhưng đó là khi họ ngấm ngầm ra tay, còn khi phải đối chiến trực tiếp thì độc sư lại yếu đuối không khác gì pháp sư của Tấn quốc cả. Nhất là huyền cấp cao thủ có thể đánh ra nội khí từ xa, không cần phải tiến lại gần đối thủ. Cho nên Uông Bá Điền cho dù độc tố lợi hại đến mấy cũng bị đám người Dư gia dùng nội khí chưởng đến chết mà không có cách nào phản kháng được.
– Người cũng đừng mong dùng trận pháp để đối phó chúng ta. Triệu quốc Chân Võ Môn không phải những nước khác có thể so sánh được, mấy trận pháp đơn giản chỉ có thể gây khó dễ cho đám cô lậu quả văn mà thôi
Một tên huyền cấp Dư gia khác lại lên tiếng nói vào. Bọn chúng căn bản không hề quá xem trọng Lưỡng Cực Trận, bởi lẽ tuổi tác Tiểu Hắc còn quá nhỏ. Một đứa bé có thể làm ra trận pháp ghê gớm đến cỡ nào cơ chứ?
Việc đám người Uông Bá Điền bị vây khốn thì người Dư gia chỉ cho rằng đó là do bon người kia thiếu kiến thức nên bị hoảng sợ làm cho trói tay trói chân. Chứ với người biết qua về trận pháp, lại có tu vi huyền cấp thì không dễ có trận pháp nào vây khốn được. Trừ khi là những cao thủ trận pháp nổi danh của Triệu quốc đương thời.
Mà cho dù có bị vây khốn thì sao? Hai tên kiếm thánh của Mạc Kiếm Môn đủ thực lực để đánh bại huyền cấp cao thủ của đại gia tộc Triệu quốc hay sao? Một nơi võ đạo suy thoái mà đòi so sánh với thánh địa của Chân Võ Môn, đom đóm đòi so với nguyệt quang sao? Thật là chuyện cười mà.
Cuối cùng là vì sau khi điều khiển trận pháp, bộ dáng của Tiểu Hắc giống như người sức cùng lực kiệt. Sắc mặt tái nhợt, ngay cả mội cũng khô khốc, tay chân run rẩy, toàn bộ không thoát khỏi nhãn lực của mấy vị cao thủ của Dư gia. Do đó, họ hoàn toàn tự tin có thể bắt gọn Tiểu Hắc mà không phải tốn quá nhiều sức lực.
– Đề nghị cũng không tệ…
Tiểu Hắc mỉm cười một cách gian xảo. Vẻ mặt tái nhợt của nó cũng biến mất với tốc độ khó tin, hai cây cờ nhỏ trong tay lại phất lên một lần nữa. Khí thế trong cơ thể của nó cũng tăng lên mãnh liệt, cuối cùng một tiếng vang trong trẻo vang lên.
Đã thành công đột phá luyện khí tầng hai hậu kỳ.
– Nhưng thật xin lỗi, Tiểu Hắc ta thà chiến tới cùng chứ không chịu làm nô lệ cho bất kỳ ai
Sương mù phô thiên cái địa tràn ra, còn dày đặc và rộng lớn hơn lần đầu tiên với tốc độ bao phủ cực nhanh. Thoàng cái tất cả người của Dư gia đều bị bao phủ vào bên trong, kể cả hai người Dương Thang và Dư Quản.
Vâng, chính xác là hai lão già kia trong lúc đánh nhau không biết vô tình hay cố ý lại chạy ra xa khỏi vị trí trận pháp bao phủ lần đầu. Đám lão già hồ ly này đều không phải mấy ngọn đèn cạn dầu, tiếc là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Tiểu Hắc vẫn giữ lại không triển khai hết phạm vi của trận pháp cho nên bây giờ hai tên cường giả địa cấp mới bị bất ngờ không kịp trở tay.
– Thằng nhãi khốn kiếp, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì đừng trách chúng ta lạc thủ vô tình.
Một tên huyền cấp hậu kỳ trước khi sương mù bao lấy hoàn toàn đã cố gắng hét lớn. Sau đó thì âm thanh của hắn ta cũng im bặt, chỉ còn lại là biển sương mù mênh mông, dùng mắt thường cũng không thể nhìn thấy hay nghe được bất kỳ âm thanh gì cả.
– Tâm kế không tệ, chỉ là không biết tiếp theo tiểu tử kia sẽ làm gì để đánh bại được đám người Dư gia. Đây chỉ là một khốn trận, không thể đánh giết kẻ địch. Cho nên trừ giam lỏng đối phương ra thì việc còn lại đều phải dùng thực lực để kết thúc.
Đứng trên một kiến trúc của Mạc Kiếm Môn quan sát, Nhan cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đánh giá, bên cạnh bà là Hạ Khiết An, nữ tử thần bí đã xuất hiện trước mặt Tiểu Hắc hai lần trước đó.
– Cứ tiếp tục quan sát, ta thấy Tiểu Hắc thần thái tự tin, chắc là đã có biện pháp trong lòng. Nếu không được thì…
Hạ Khiết An đôi mi thanh tú khẽ khép hờ lại, giọng có chút băng lãnh nói:
– Nếu không được thì chúng ta sẽ cứu hắn một mạng. Có điều sau này chúng ta cũng không cần thiết gặp lại nữa, với chừng đó bản lĩnh nếu tiểu tử đó đến Triệu quốc sẽ chỉ làm hại hắn mà thôi.
Gật đầu đồng ý, vị Nhan cô kia lại đưa mắt về phía quảng trường. Thiếu nữ họ Hạ không chú ý khóe mắt của vị hộ vệ của mình đã giựt nhẹ khi nhìn vào trận pháp đang huyễn hóa.
– Hắc hắc, để ta thêm một chút gia vị vào Lưỡng Cực trận để các người chân chính nếm thử
Tiểu Hắc không nhanh không chậm từ trong tay áo bắn ra một loạt ám khí chìm vào trong sương mù. Đám người Loan Phụng không biết đó là thứ gì, nhưng do chưa có hiệu lệnh nên họ vẫn nghiêm chỉnh chờ đợi.
“Là độc tố của củ Phổ Nhĩ? Tiểu tử, ngươi đúng là lắm mưu nhiều kế.”
Diệp Thanh Hàn có chút bất ngờ lẫn hứng thú lên tiếng. Việc sử dụng độc tố ở tu chân giới là không nhiều vi căn bản những loại độc có thể tác động đến tu tiên giả là không nhiều. Do đó rất ít ai áp dụng sáng kiến kỳ lạ của Tiểu Hắc, dùng sương mù của khốn trận để vây kẻ địch rồi cho loại bom độc Phổ Nhĩ nổ ngay bên cạnh mà kẻ thù không hay biết gì cả.
Với lại, tu tiên giả ở tu chân giới chỉ cần dùng pháp khí thôi đã đủ tàn sát phàm nhân. Nên chẳng ai rảnh hơi mà lại nghĩ ra một chiêu thức để đối phó người thường như Tiểu Hắc cả. Nếu đồn đãi ra không chừng tiểu tử này sẽ trở thành một giai thoại mới trong giới tu tiên cũng không chừng a.
Loại độc Phổ Nhĩ mà Tiểu Hắc vừa dùng có nồng độ cao hơn loại bình thường. Bởi lẽ nội khí của huyền cấp cao thủ khá mạnh mẽ, khả năng chống chịu của họ vì thế cũng cao hơn hoàng cấp không ít.
Khi mới hãm vào sương mù, đám cao thủ Dư gia vẫn không tỏ ra hoảng loạn sợ hãi gì cả. Cho đến khi bọn chúng phát hiện ra sự bất thường thì sắc mặt tất cả đều trở nên khó coi dị thường.
Tính toán thời gian không sai lệch lắm, Tiểu Hắc lấy ra ba cây cờ phân biệt cắm vào người của mình, đoản kiếm cũng hiện ra trên tay, khí thế tăng vọt. Xong xuôi nó liền dẫn đầu cùng với Loan Phụng và Trương Bất Phàm xông vào trận pháp, miệng hô lớn:
– Xông lên, hôm nay nếu bọn chúng không chết thì chính là ngày tử của chúng ta.