Người có suy nghĩ như vậy cũng không chỉ có mình hắn.
“Ta đã nói rồi mà, vì sao lại không cho chúng ta đi thăm cơ chứ, hóa ra là bởi vì người đã không còn nữa, không còn nữa thì lấy đâu ra mà thăm chứ? Mệt cho ta còn ngây ngốc tin tưởng.”
“Ta muốn giết mấy tên quan chó chết đó!”
Bọn họ bị tin tức bất thình lình xảy ra kia kích thích nên ngay lập tức cảm thấy hối hận, dù sao cũng không có ai có thể chấp nhận được chuyện mình đã tự tay đẩy người thân mình vào chỗ chết.
Phương Quân và Tuân Triều đứng từ xa nhìn một màn này.
“Ngày xử tử để bọn họ tới xem đi, nhưng mà nhớ để nhiều người canh gác chút.”
Dù sao bọn họ cũng cần giải tỏa nỗi hận trong lòng mình.
Những chứng cứ phạm tội cũng được giao tới hoàng cung.
Lúc lên triều, thừa tướng đã công khai toàn bộ tin tức Túc Bắc truyền đến, sau khi nghe thấy tin tức này, đại điện loạn thành một đống chỉ trong nháy mắt.
“Đống vật cứu tế kia thế mà lại bị quan viên Túc Bắc nội ứng ngoại hợp* cướp mất?!” (Hợp tác hai bên để cướp)
“Lừa gạt không chịu báo tin là bởi vì bọn họ muốn khống chế Túc Bắc quân sao?!”
“Dân chúng ăn không đủ no, thế mà bọn họ lại còn có tâm tư uống rượu mua vui toàn không thèm để ý đến tình hình thiên tai, mấy người này thật sự không xứng với danh xưng quan phụ mẫu* mà!” (Quan như cha như mẹ, đọc khúc này nhớ Sống chết mặc bay v:))
“Nói dối chuyện thu nhập thuế, bắt nạt dân chúng, cấu kết với bọn cướp, chọn người bằng tiền tài, chặn giết những người trốn đi……”
Từng vụ việc được nêu ra, mỗi một việc đều khiến các quan viên có mặt cảm thấy viển vông.
“Xử lý thật nghiêm, cần phải xử lý vụ này thật nghiêm!”
Các đại thần cùng đạt tới sự thống nhất cao độ, không còn nghi ngờ gì nữa, những việc quan viên Túc Bắc làm đã dẫm lên sự uy quyền của triều đình, trên có hoàng đế, dưới có triều thần, không ai có thể chịu đựng được điều đó.
Cùng lúc đó, thừa tướng cũng tuyên bố rằng bọn họ quyết định xử lý những người đó ngay tại chỗ.
Các đại thần lại bắt đầu cãi nhau vì quyết định xử lý người ngay tại chỗ kia.
Thương Quân Lẫm nâng một tay lên chống trán, chán ngán nhìn đám quan viên đang cãi nhau đến nỗi mặt đỏ tai hồng kia, đột nhiên, ánh mắt hắn đảo qua vị quan viên đang giả vờ bình tĩnh kia rồi tạm dừng lại một chút, trước lúc người đó nhận ra ánh mắt của hắn hắn đã bình tĩnh dời mắt.
Mồi câu đã có tác dụng.
Láo nháo mãi cuối cùng hai bên không ai cãi được ai nên đã cùng nhìn về phía Thương Quân Lẫm đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia: “Mong bệ hạ định đoạt.”
“Làm như Phương đại nhân nói đi.”
Mấy người muốn áp giải người về kinh thành nghe thế tuy thấy không hài lòng lắm nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu.
Sau khi hạ triều, các quan viên giải tán hết, chỉ còn thừa tướng bị giữ lại.
“Cũng không ngờ gan của mấy người đó lại lớn như vậy, đến cả đồ triều đình đưa tới mà cũng dám chạm vào.”
“Chắc bọn họ cho rằng triều đình không thể vươn tay tới Túc Bắc nên mới thế, bọn họ cũng không nghĩ xem sao bệ hạ có thể để người khác mơ ước đồ của ngài ấy.”
“Bọn họ Túc Bắc lâu quá nên đâm ra ảo tưởng rằng mình đã trở thành chủ nhân của Túc Bắc.”
Trên triều xảy ra chuyện lớn như vậy nên hậu cung cũng nghe thấy tin tức.
Thẩm Úc thấy vẻ mặt tức giận của Mộ Tịch liền thấy có chút buồn cười: “Còn tức giận sao, chẳng phải mấy người đó đã sắp bị xử phạt rồi sao?”
Mộ Tịch: “Nô tỳ vẫn cảm thấy rất chướng mắt.”
Thẩm Úc: “Nhìn không ra Mộ Tịch là người ghét ác như thù luôn đó.”
Mộ Tịch: “Công tử đừng giễu cợt nô tỳ nữa, nô tỳ nghĩ mãi vẫn không ra vì sao bọn họ lại muốn làm như vậy.”
Thẩm Úc: “Quyền thế mê hoặc lòng người, nếu bọn họ không thể kìm hãm được lòng tham của mình thì cũng phải nghĩ đến một ngày phải trả giá cho tội ác kia.”
Kiếp trước Thẩm Úc cũng giao tiếp với rất nhiều người như vậy, vì tiền tài, vì quyền thế nên mấy người đó có thể vứt bỏ tất cả, trong mắt mấy người đó lương tri cũng không đáng một đồng.
Thương Quân Lẫm giữ thừa tướng lại là vì muốn bàn thêm về chuyện xử lý những chuyện tiếp theo của Túc Bắc và những người đi lan truyền lời đồn kia.
Người này ở triều đình che giấu sâu đậm, nếu không phải lần này Thương Quân Lẫm ở Túc Bắc một chuyện thượng cố ý đánh cái thời gian kém, nói không chừng người này còn sẽ không lộ ra dấu vết.
“Vì sao bệ hạ lại kêu Phương Quân xử lý đám người đó ngay tại chỗ?” Thừa tướng có chút khó hiểu, bởi vì dựa theo tục lệ thông thường thì những người đó sẽ bị áp giải về kinh thành và tiếp nhận án phạt cuối cùng, nếu như thế thì sẽ có lợi cho triều đình hơn và cũng góp phần tạo nên sự uy quyền của hoàng thất.
Thương Quân Lẫm khoanh tay đứng đó, hắn nghe vậy liền quay đầu lại rồi bình tĩnh nói: “Trẫm làm như vậy đương nhiên là có cái lý riêng.”
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Thương Quân Lẫm trở lại Ngọc Chương Cung.
Thẩm Úc đang hỏi Mộ Tịch về cây hoa An Vương đưa tới kia.
Y nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy cái cây này khá kỳ quái.
“Hoa này cũng thần kỳ thật đấy, từ ngày nó nở đến nay nó vẫn chưa có dấu hiệu suy tàn, đã nở mấy ngày rồi mà vẫn còn rất đẹp.” Mộ Tịch chưa từng thấy loài hoa nào có thể nở lâu như vậy.
“Hoa gì?” Thương Quân Lẫm đi tới.
“Là cái cây lúc trước An Vương đưa tới kia, Mộ Tịch nói hoa của nó vẫn chưa tàn, ta muốn đi xem thử.”
Cái cây này để trong cũng lâu như vậy mà cũng không xảy ra chuyện gì, người có chuyên môn cũng đã xem qua, bọn họ nói hoa này không có độc, hơn nữa Thương Quân Lẫm cũng đã kêu thái y xem thử, quả thật nó không gây ảnh hưởng gì tới thân thể.
“Muốn xem thì cứ xem thôi, lại nói tiếp, thời gian hoa nở cũng rất thú vị.” Chọn nở vào ngày Thương Quân Lẫm có được ký ức sâu sắc nhất
“Nếu bệ hạ biết rõ thời gian nở của nó thì sẽ càng kinh ngạc hơn.” Thẩm Úc nói thời gian hoa nở ra.
Thương Quân Lẫm âm thầm tính toán, “Thời giãn hoa nở cũng trùng hợp thật đấy?”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi tới nơi đặt chậu hoa, cây hoa kia nở giữa một đám hoa cỏ, trông cự kì diễm lệ.
Lúc tới gần nó, không biết có phải ảo giác hay không mà Thẩm Úc cảm thấy những cánh hoa kia đang nghiêng về phía y và đung đưa.
Thương Quân Lẫm cũng thấy, hắn nhìn về phía hoa, rồi lại nhìn về phía Thẩm Úc, trong giọng nói hắn còn mang theo chút khó tin: “Hình như cây hoa này rất thích ngươi……”
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cũng tầm 8-9h tối.
Hello, tui sống sót rồi Mn ạ, môn nào cũng trên 5 hếtttttt:))))
126 chương cảm tạ danh sách bị nuốt, A Tấn mỗi ngày nuốt này nuốt kia _(:з” ∠)_
Cảm tạ ở 2021-09-12 20:08:33~2021-09-13 15:29:14 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra nước cạn bom tiểu thiên sứ: Nguyệt lê 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Thương 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tử sơ ゛ 77 bình; mạt mạt 30 bình; 41208289 15 bình; quân hách 13 bình; hoa Lạc, a na nhiều vẻ, Lạc thần, kình lá rụng vô triều, đại đại bún ốc 10 bình; truy càng tốt khó, đại lão yêu ta, cây kim ngân, mộc tử, an trạch trạch ~, mèo trắng hài hước 5 bình; 40699618 3 bình; sách sách sách nhi, di trầm Astraea, bác tiếu có cái thật lớn hố, thiên nhai cũ lộ 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!