Bộ đồ cô mặc trên người, giống bộ quần áo buổi chiều đến công ty hắn. Nhưng lúc ở chỗ hắn, ít ra cũng sạch sẽ i, nhưng bây giờ thì…chuyện gì xảy ra?
Bị cướp hay sao? Mà ra bộ dáng quỷ quái như vậy!
Còn nữa, mặt cô làm sao vậy?
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ. Khuôn mặt này mặc dù không xinh đẹp quyến rũ như Cố Hạ. Nhưng ngũ quan cũng rất tinh xảo thuộc loại dễ nhìn, nhất là cặp mắt long lanh đọng nước kia, trong suốt sáng ngời giống như bảo thạch, làm cho người ta nhìn rất cuốn hút.
Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra? Sưng như bong bóng nước?
“Không sao, vừa rồi lúc tới đây gặp gió lớn mà thôi.”
Ôn Hủ Hủ nhẹ nhàng giải thích, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Cô đương nhiên sẽ không cho rằng người đàn ông này hỏi những lời như vậy là đang quan tâm cô. Làm trò cười cho thiên hạ sao? Hắn quan tâm! Có thể phần nhiều là hắn sợ cô bị cái gì k1ch thích tinh thần sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu cho hắn.
Ôn Hủ Hủ vén mái tóc rối trên trán, có chút mất kiên nhẫn: “Quyết định xong chưa? Châm ở chỗ nào?”
Hoắc Tư Tước: “……”
Tuy rằng đối với người phụ nữ không biết tốt xấu này hắn có chút tức giận. Nhưng hắn vẫn không lên tiếng, nhấc chân từ trong phòng làm việc đi tới phòng ngủ.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền đi theo phía sau hắn.
Hai phút sau, trong một gian phòng ngủ lớn màu đen trắng xám lạnh điển hình. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy người đàn ông nàycầm lấy điều khiển từ xa mở hệ thống sưởi.
Ôn Hủ Hủ dừng lại một chút!
Đây là phòng ngủ của hắn?
Cô lập tức cảm giác không được tự nhiên. Khi nghĩ đến trong này còn là chỗ ở của người phụ nữ khác, từ đấy lòng cô dâng lên một cảm giác ghê tởm, chán ghét.
