Trong hang đang xích mười người, quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, cả người mềm oặt không chút sức sống, bị treo trên tường.
Địa ngục nhân gian sao?! Tại sao lại đáng sợ như vậy?!
Nam Thiên Sang sợ hãi nhìn mọi thứ, những ám ảnh trong quá khứ rất nhanh liền trỗi dậy, cậu nắm chặt vạt áo của A Ngũ.
“A Ngũ ca, nơi này thật đáng sợ!”
A Ngũ nhìn xung quanh một lượt sau đó mới vỗ vỗ lưng Nam Thiên Sang hai cái an ủi. Hàn Băng đi đến cạnh những người bị treo trên tường đá quan sát.
Làn da xám xịt, mặt mày teo tóp chỉ còn da bọc xương, hai hốc mắt lõm xuống rõ ràng, còn đôi môi thì bao phủ bởi một mài tím tái đáng sợ.
Hàn Băng nhíu mày nhìn những người giống xác sống nhắm mắt tựa như đang nghỉ ngơi này, cảm giác kỳ dị như đêm qua hiện lên.
Quả nhiên là những người này! Nhưng làm sao mà bọn họ không để lại dấu chân trên mặt đất được chứ?!
Từ cổ đi xuống dưới đều một màu xám đen, bàn tay khô quắt lại giống như những cành cây khô, móng tay đen dài dính đầy đất bẩn cùng vỏ cây khô mục nát.
Chân không đi giày, từ lòng bàn chân đến ống quần đều là bùn đính đến cứng ngắc, nhìn kỹ còn thấy cả kiến bò trên đó.
Tại sao những người này lại bị xích ở đây, còn bị biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy nữa!?
Hàn Băng lấy ra một sợi chỉ đỏ, ngón tay khẽ động một cái, đầu chỉ đã yên vị trên tay của một người trước mặt.
Hô hấp yếu ớt, mạch đập mơ hồ lúc có lúc không, người chết nhưng vẫn sống, sống lại như đã chết! Đây là lần đầu tiên nàng thấy trường hợp đặc biệt như vậy!
Những người còn lại đều như vậy, nhưng Hàn Băng nhận ra được một điều càng kỳ quái hơn, chính là nhịp tim của mười người này giống như nhau, chính là cùng một nhịp đập!
Thu lại sợi chỉ đỏ, Hàn Băng tiến đến bàn chế thuốc quan sát. Bàn chế có chút lộn xộn nhưng lại vô cùng sạch sẽ, có vẻ như có người thường xuyên đến đây và động vào chúng.
Trên bàn có cối giã thuốc, có bát có dao, có kim châm nhỏ, có cả bình gốm đậy kín lắp. Bình gốm hình tròn không cao, thường để nuôi những côn trùng nhỏ như nhện, rết, sâu hoặc rắn.
Hàn Băng lấy khăn tay ra bọc tay mình lại, cẩn thận mở lắp bình gốm ra. Bên trong để một con sâu màu đỏ máu, nằm im không động đậy.
A Ngũ cùng Nam Thiên Sang cũng nghé đầu vào, nhìn chằm chằm huyết trùng đó, cảm giác rợn tóc gáy nhanh chóng xuất hiện.
Hàn Băng cầm lấy chiếc đũa trên bàn, khẽ chạm vào cơ thể nó. Huyết trùng giống như khó chịu mà thức tỉnh, lăn lộn trong bình gốm vài vòng, sau đó bắt đầu bò loạn khắp xung quanh bình.
Mà sau khi huyết trùng tỉnh dậy, mười người bị treo trên tường đá cũng dần động đậy, mở đôi mắt vô hồn nhìn về phía bọn họ, những dây xích đập vào tường tạo nên âm thanh đáng sợ.
Leng keng! Leng keng!
“Họ… họ tỉnh dậy rồi! Những người kia thức dậy rồi!” Nam Thiên Sang núp sau lưng A Ngũ, có chút sợ hãi lắp bắp nói.
A Ngũ ngay lúc tiếng vang phát ra đã nhanh tay rút kiếm, chĩa về những người đó cảnh giác!
Hàn Băng nhìn bọn họ rồi lại nhìn về phía huyết trùng, một lần nữa dùng chiếc đũa đó chọc rồi giữ chặt cơ thể nó. Huyết trùng lăn lộn trong bình, dưới lực đạo tác động của nàng, đau đớn bò qua bò lại tại chỗ.
“Aaaaaa!”
“Grừ…”
“Gràooo!”
Sắc mặt của mười người đó đột nhiên thay đổi lớn, vẻ mặt đầy đau đớn và dữ tợn, bàn tay khô quắt bẩn thỉu hướng về phía nàng, dường như muốn bắt nàng lại.
Leng keng leng keng leng keng…
Tiếng xích sắt va đập vào nhau càng thêm dữ dội, ở tại một nơi vừa hẹp vừa sâu như thạch động này, tiếng vọng lại càng thêm giục giã, rùng rợn!
Kkk, Cá Tháng Tư vui vẻ nha mọi người! Chúc mọi người đọc truyện zui zẻ ???, mình sẽ cập nhật thêm 5 chương cho mọi người nhoa (nói xạo đó đừng tin ?).