Trông bộ mặt con thỏ nhỏ ngây ngốc, ngơ ngác của Cleopatra, tim Feyrld không khỏi bang, bang, bang, bùm, bùm, bùm. Kìm lòng không được, chàng đành chụt chụt cái lên chiếc má bánh bao non mềm của nàng. Còn thừa cơ hội gặm gặm liếm liếm mấy cái: “Ngoan ngoãn chút đi. Bây giờ nàng đang ở trên thuyền của ta dời khỏi Ai Cập. Giờ tìm cách thoát cũng chỉ còn cách nhảy xuống sông thôi.”
Tịnh Hề:”…” Tiến triển thế này…có nhanh quá không?
Mới gặp nhau hôm qua thôi mà.
Thậm chí, hai chúng ta đã uýnh lộn một phen tơi bời đấy.
Sao thoắt cái, độ hảo cảm đã tăng ầm ầm rồi?
“Đang nghĩ gì thế?” Nâng cằm Tịnh Hề lên, Feyrld hôn nhẹ vào đôi môi béo mập, dịu dàng thầm thì vào tai thiếu nữ: “Nàng đừng hòng trốn khỏi ta.”
“Mối quan hệ của chúng ta…” Tịnh Hề nghiêng đầu về phía sau, né né tránh tránh ra khỏi cơn mưa nụ hôn của Feyrld, khó khăn tìm lại giọng nói của mình: “Tốt như thế này từ khi nào thế?”
Không phải mới chỉ ngất một cái thôi sao? Tỉnh dậy là từ kẻ thù thành bạn luôn à?
Í lộn! Chữ “bạn” nghe nó không hợp lý.
“Tốt từ đêm qua rồi…” Ánh mắt của Feyrld dần dần trở nên sâu thẳm, u tối. Bàn tay to lướt từ vòng eo mềm mại đi đến bộ ngực đẫy đà của Tịnh Hề. Ôm trọn lấy một bên: “Ta rất thích chỗ này của nàng, rất mềm.”
Tịnh Hề:”…”
“Ngươi buông tay ra mau. Ta…” Tịnh Hề nhổm lên khiến đầu nàng đập mạnh vào cằm người đàn ông. Nàng ác độc trừng Feyrld: “Ngươi không thể làm vậy.”
Oa oa oa! Rốt cuộc sau khi bị bắt cóc về, chuyện gì đã xảy ra chứ?
“Vì sao không thế?” Nắm tay to túm chặt lấy hai tay đang bị trói của Tịnh Hề, Feyrld miết miết mạnh ngực nàng. Cái đùi rắn chắc đè lên, khống chế cơ thể đang giãy đàch đạch của Tịnh Hề. Bị ăn đau chỗ ngực, thân thể nàng không khỏi run rẩy. Thấy phản ứng nữ hoàng Cleopatra như thế, bàn tay Feyrld giảm nhẹ lực đạo. Chàng ôn nhu hôn vùi đầu vào cổ nàng, hít hà mùi hương thơm ngọt: “Mùi hương trên người nàng…ta thực thích.”
“Ta không cần ngươi thích!”
“Đó là chuyện của nàng. Ta thích là việc của ta.”
“…”
Tịnh Hề chỉ có thể cam chịu mấy cái hành vi cầm thú của Feyrld mà thôi. Bị chói trặt chẽ thế, đến cả lăn lộn nàng cũng không làm nổi nữa. Đặt thiếu nữ nằm lại trên giường, móng vuốt heo của Feyrld bắt đầu cởi áo nàng. Tịnh Hề giãy nảy lên, kinh hô: “Ngươi định làm gì ta?”
“Thay quần áo cho nàng.” Chàng đạm nhiên cởi cái áo trắng xuống, lộ ra mảnh vai nõn nà, mịn màng. Kiềm nén xúc cảm muốn hôn lên đó, Feyrld rất chính nhân quân tử mà nói: “Ta cũng đâu thể để nàng ăn mặc thế này ra ngoài được.”
“Không cần, thật sự không cần mà…” Cảm nhận được thân trên trở nên lạnh lẽo, Tịnh Hề quay đầu, gấp gáp nhìn chàng: “Ngươi cởi trói cho ta đi. Ta sẽ tự mặc mà. Ta hứa, hứa sẽ không chạy trốn đâu.”
“Không cởi.” Áo trắng hoàn toàn được lột bỏ, ném sang bên góc giường. Tịnh Hề nhanh nhẹn co rúm người lại thành một cục,che che đi bộ ngực lồ lộ kia. Cả gương mặt đỏ bừng y hệt mông khỉ vậy: “Ngươi…ngươi…ngay lập tức mặc đồ cho ta.”
Thiếu nữ run run nằm trên giường, hai tay hai chân bị chói lại. Cặp chân thon dài của nàng gập lại, che đi nửa bộ ngực nảy nảy mềm mềm. Do quá ư xấu hổ mà làn da dát lên một lớp hồng hồng. Tóc đen dài xoã tung sau lưng, con mắt hạnh khép hờ, phiếm phiếm hơi nước. Trông nhu nhược yếu ớt tựa con thỏ chờ bị thịt. Hình ảnh này khiến cho tên sói già là Feyrld miệng đắng lưỡi khô cả lên.
Chàng chợt nhận ra…giữa hai chân chàng đã nổi lên một túp lều nhỏ.