Sát Lục Thành dài rộng đều 20 dặm, ở cửa thành đến quảng trường chỗ mọi người hiện tại có một vực sâu rộng ba dặm. Cúi đầu nhìn khiến người hít một hơi khí lạnh. Dưới vực sâu dĩ nhiên là một dòng sông máu, tỏa ra khí máu tanh nồng đậm! Mơ hồ có tiếng quỷ khóc truyền ra, dường như trong sông máu phong ấn vô số linh hồn thống khổ.
– Đây không phải ảo giác, là sông máu thật. Hơn nữa không phải máu bình thường, hẳn là cùng cái gọi là huyết trì trăm triệu năm kia có liên quan.
Lâm Minh nghĩ vậy. Mà ở trên quảng trường, có mấy chục đệ tử không chờ đợi thêm được bay hướng Sát Lục Thành.
– Xông!
– Tuy rằng không có khả năng giành được thứ nhất đệ nhất hội võ, nhưng ta muốn là người thứ nhất lên thành!
Rất nhiều cao thủ còn chưa động, có một số người liền ôm tâm tư muốn lên Sát Lục Thành đầu tiên. Như vậy bọn họ ra ngoài cũng có chút vốn liếng để khoe khoang.
– Thì ra là áp lực đến từ sát khí và oán linh mà thôi, tuy rằng có chút phiền toái nhỏ nhưng không đủ để cản trở ta!
Mấy chục người trong nháy mắt bay qua khoảng cách một hai dặm, mắt thấy thắng lợi ngay trước mắt, thậm chí trên mặt bọn họ đã lộ ra một chút vui mừng. Đúng lúc này, từ trong huyết trì vực sâu đột nhiên toát ra mấy cái huyết thủ thật lớn, nhắm chuẩn những thiên tài này một chưởng vỗ xuống.
– Phá!
Rất nhiều thiên tài phát động công kích hướng huyết thủ, nhưng mà công kích của bọn họ rồi lại như trâu đất xuống biển, trực tiếp tan biến.
– Không!
Rất nhiều người phát ra tiếng kêu thảm, nhưng mà bọn họ trong nháy mắt bị huyết thủ nuốt chửng, mất bóng dáng.
Chỉ có hai người, hiểm lại càng hiểm tránh khỏi huyết thủ, thân thể lắc la lắc lư lên cửa thành Sát Lục Thành.
Nhìn thấy một màn này, rất nhiều người ở đây đều hít một hơi khí lạnh.
Mấy chục người không ngờ chỉ qua được hai người, tuy rằng nói đám người vừa bắt đầu hành động này đều là thuộc tổ thứ hai, thực lực cũng không mạnh mẽ gì, nhưng tỉ lệ đào thải này cũng quá kinh người. Làm không tốt tổ thứ hai đều căn bản là không còn lại bao nhiêu.
– Có độ khó. Huyết thủ kia không thể dùng sức địch lại, phải tránh nó.
Rất nhiều người hấp thu giáo huấn, lại là mấy chục người nhao nhao bay về phía Sát Lục Thành. Ảnh hưởng của sát khí và oán linh, bọn họ có thể đối phó, khi huyết thủ kia toát ra bọn họ đều né tránh. Nhưng mà trong đó hơn 90% số người không thể né tránh, cuối cùng người lên được Sát Lục Thành chỉ ba bốn người mà thôi.
So với vừa rồi không tốt hơn bao nhiêu.
– Độ khó này…!
Rất nhiều người biến sắc mặt.
Mà đúng lúc này, một nam nhân mặc áo trắng, dáng người khôi ngô ha ha cười xông về phía Sát Lục Thành. Hắn cũng không cùng người khác, một mình vọt qua. Một cái huyết thủ thật lớn chộp về phía hắn, hắn rồi lại không tránh không né, từ trong Tu Di Giới rút ra một cây trường côn, một côn đánh lên huyết thủ, trực tiếp đánh tan huyết thủ hơn phân nửa!
Sương máu vung vãi, hắn liền nhẹ nhàng như vậy đi lên Sát Lục Thành.
– Người kia là ai? Thật mạnh!
– Hắn gọi Thạch Quật, không biết xuất thân gì, hoàn toàn là một chú ngựa ô; thứ nhất khu thi đấu chúng ta, dùng một cây trường côn. Quá mạnh!
Ở nơi này, bình thường thứ nhất khu vực cũng chỉ có người khu đó nhận biết, người của khu vực khác đều không biết rõ lắm.
– Tiểu tử dùng trường côn này, rất không tồi, dường như kêu Thạch Quật. Xem ra lúc hắn đấu bán kết còn ẩn giấu thực lực.
– Không phải che giấu thực lực, mà là hắn đã là thứ nhất rồi, không ai có thể ép ra thực lực chân chính của hắn. Không biết là đệ tử của vị cao nhân nào.
Các Giới Vương ở đây dùng chân nguyên truyền âm nghị luận, hiển nhiên Thạch Quật có thể đánh tan huyết thủ khiến bọn họ phi thường bất ngờ.
Theo sát sau Thạch Quật là một võ giả sắc mặt tái nhợt, dĩ nhiên là U Vô Tận. Hắn cũng noi theo Thạch Quật, muốn đánh tan huyết thủ, kết quả liên tục hai lần công kích đều không có hiệu quả gì, ngược lại chính mình suýt nữa bị huyết thủ bắt lấy. Hắn dùng ra ý cảnh không gian lúc này mới tránh được huyết thủ, vững vàng lên Sát Lục Thành.
Sắc mặt U Vô Tận có chút khó coi, không sánh bằng truyền nhân Thiên Tôn, không bằng Lâm Minh, Long Nha thì cũng thôi. Làm sao tùy tiện toát ra một tên cũng mạnh hơn mình nhiều như vậy!
Tuy nhiên ở trên võ đài toàn bộ Thần Vực, U Vô Tận chỉ là vai phụ, căn bản không có bao nhiêu người chú ý hắn. Có thể đi lên Sát Lục Thành đã rất xuất sắc rồi, ai còn quản hắn có thể đánh tan huyết thủ hay không.
Sau U Vô Tận, Long Nha cũng một kiếm chém huyết thủ, dễ dàng như bỡn lên Sát Lục Thành.
– Lại một người chém huyết thủ!
– Lợi hại! Huyết thủ kia ta đã công kích, quả thật có loại cảm giác chuồn chuồn lay cột đá. Long Nha này dường như vẫn là thứ hai khu vực hả? Không biết Lâm Minh thứ nhất của bọn họ là trình độ ra sao?
Mọi người đang nghị luận, Lâm Minh động.
Hắn ở không trung thoải mái bước chậm, sát khí và oán khí ở trong huyết trì căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn. Đúng lúc này một cái huyết thủ chộp tới.
Lâm Minh một thương quét ra, trực tiếp quét đứt ngang huyết thủ từ cổ tay!
Nhìn thấy bộ dạng Lâm Minh hời hợt bâng quơ từ đầu chí cuối, rất nhiều người hoàn toàn không có tính tình.
– Quả nhiên là biến thái! Mục Nguyệt tinh ra hai tên biến thái, Long Nha kia nếu đi khu thi đấu khác, tuyệt đối là thứ nhất ổn thỏa! Nhưng trong mạnh lại có mạnh hơn, hắn chỉ là thứ hai!
Lên Sát Lục Thành, Lâm Minh nhìn Thạch Quật một cái, hắn có thể cảm giác được võ giả bề ngoài khôi ngô hào phóng này rất mạnh. Có thể đánh tan huyết thủ thoải mái như thế, lực công kích của hắn ta tương đương khủng bố.
– Không ngờ cũng là pháp thể song tu!
Lâm Minh liếc mắt nhìn ra, đối phương cũng đem thuật luyện thể tu luyện đến Bát Môn Độn Giáp, thậm chí cảnh giới của hắn ta không dưới chính mình!
– Hắn làm như thế nào tu luyện được?
Trong mắt Lâm Minh chợt lóe ánh sao, Thần Vực đệ nhất hội võ lần này thật đúng là ngọa hổ tàng long! Rồi lại có người có thể đạt được thành tựu như thế ở thuật luyện thể, nhất định có cơ duyên nghịch thiên.