– Nhiếp Vân ngươi xem!
Ngay thời điểm hắn nghi hoặc, đột nhiên nghe được Lạc Khuynh Thành ở cách đó không xa cười khẽ một tiếng, chỉ về phía trước.
– Ân?
Theo ngón tay của nàng nhìn lại, Nhiếp Vân lập tức cười khổ.
Chỉ thấy trước cửa thành, một tượng đá cự đại đứng sừng sững, cao vài chục mét, cơ hồ tương đương tường thành, khuôn mặt thanh tú anh tuấn, hai mắt để lộ ra hào quang kiên nghị, oai hùng bất phàm, không phải mình thì là ai!
Khó trách những người này vừa nhìn thấy mình liền có thể nhận ra, có tượng đá lớn như vậy đối lập, nhận không ra mới thực kỳ lạ…
– Có chuyện gì, ở ngoài hoàng thành của Nhiếp thị đế quốc cũng dám xôn xao ồn ào, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?
Thời điểm mọi người ở đây nghị luận nhao nhao, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, nội thành đi ra mấy chục binh sĩ mặc áo giáp, người cầm đầu hai hàng lông mày dựng thẳng, khí tức rộng rãi, lại là Khí Hải đệ lục trọng Thành Cương cảnh!
Thành Cương cảnh, đối với Khí Hải tu luyện giả mà nói, tương đương tiến dần từng bước, được cho là người trên người rồi.
– Hồi bẩm Lộ Trương đại nhân, không phải chúng ta huyên náo, mà bọn hắn… là cường giả Chí Tôn…
Trong đám người có một dân chúng vội vàng chỉ bọn người Nhiếp Vân.
– Cường giả Chí Tôn? Cường giả Chí Tôn đang ở hoàng cung tổ chức hội nghị, nào còn có Chí Tôn khác? Nhất định là thế hệ mua danh chuộc tiếng…
Binh sĩ Thành Cương cảnh Lộ Trương kia tức giận hừ một tiếng, quay đầu nhìn bọn người Nhiếp Vân, mới nhìn thoáng qua, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, sắc mặt hưng phấn đến đỏ lên, nói chuyện cũng có chút run rẩy.
– Binh sĩ Lộ Trương… Bái kiến… Bái kiến… Nhiếp Vân bệ hạ!
– Ah?
Thấy người này không hề do dự trực tiếp quỳ xuống, hơn nữa hô lên danh tự, Nhiếp Vân sửng sốt.
– Ngươi nhận thức ta?
– Thuộc hạ… Từng ở lúc bệ hạ vây công Quang Minh thành, may mắn gặp qua một lần, cho nên… có thể nhận ra dung mạo của bệ hạ!
Lộ Trương hưng phấn đến đầu đầy mồ hôi.
– Ah!
Nhiếp Vân gật đầu.
Ban đầu ở Khí Hải Đại Lục, sát phạt quả quyết, khí thế như cầu vồng, nhận biết mình rất nhiều, mà mình chỉ nhớ một ít nhân vật nổi danh, một Thành Cương cảnh nho nhỏ đối với Chí Tôn lúc trước mà nói, không coi vào đâu.
– Hắn là Nhiếp Vân bệ hạ?
– Dĩ nhiên là thật?
– Thật vinh hạnh a, hôm nay có thể tới nơi này, là sự tình sáng suốt nhất đời này của ta, ta vậy mà tận mắt nhìn thấy Nhiếp Vân bệ hạ…
– Nếu Trương Dao biết ta đã gặp bệ hạ, nhất định sẽ truy trước hỏi sau…
Chứng kiến cường giả Thành Cương cảnh trực tiếp quỳ rạp xuống đất, mở miệng gọi bệ hạ, những người khác rốt cục xác nhận thân phận của thiếu niên trước mắt, đồng loạt quỳ xuống, cả đám lộ ra thành kính.
Nhiếp Vân đối với bọn họ mà nói chính là một Thần Thoại, một truyền kỳ, từ Lạc Thủy thành lập nghiệp, từng bước một tiến về phía trước, giống như sao băng trở thành nhân vật danh chấn đại lục, sặc sỡ loá mắt, ai cũng không thể phai mờ.
Sự tích của hắn được truyền tụng thành các loại phiên bản, rất nhiều hài tử sáu bảy tuổi đều có thể nói ra vô số sự tích anh hùng của hắn.
Đại chiến Thần Phong thành, diệt Lưỡng Giới Sơn, vây công Thánh Quang thành… Từng kiện từng kiện tính gộp lại, để cho hắn trở thành thần thoại.
– Ta hỏi ngươi một chút!
Chứng kiến bộ dạng của mọi người, như là Tín Ngưỡng thần linh, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu:
– Sao Lạc Thủy thành biến thành bộ dạng như vậy? Hoàng thành, cái gì Hoàng thành đế quốc?
– Hồi bẩm bệ hạ, sau khi ngươi ly khai đại lục, Lạc Tiểu Phong bệ hạ thuận lợi thống nhất bảy quốc, Khí Hải Đại Lục ở trong ba tháng liền hoàn thành nhất thống, thành lập nên Nhiếp thị đế quốc, bệ hạ là khai quốc đại đế, lập thủ đô ở Lạc Thủy thành, ở đây đúng là Hoàng thành của Nhiếp thị đế quốc!
Lộ Trương nghe Nhiếp Vân hỏi, vẻ mặt kích động cùng hưng phấn nói.
Với hắn mà nói, có thể giới thiệu cho thần tượng, là một loại vinh hạnh.