Vừa về tới tông môn, Nhiếp Vân triệu tập tất cả mọi người lại, lấy ra Tiên Thiên linh khí, chứa ở trong bình ngọc, phân phát xuống dưới.
Trên người hắn có không ít Tiên Thiên linh khí, giữ lại cũng vô dụng, vẫn là nghĩ biện pháp chuyển hóa thành sức chiến đấu cho thỏa đáng.
Phân phát xong Tiên Thiên linh khí, trở lại Tử Hoa động phủ.
– Ngươi không sao chứ?
Đi tới Tiểu Long trước mặt, Nhiếp Vân cẩn thận hỏi.
– Ta không sao, cho ta chút Tiên Thiên đó linh khí a…
Chứng kiến hắn, Tiểu Long lộ ra biểu lộ trông mà thèm.
Nhiếp Vân mở đại điện, Tiên Thiên linh khí liền tán dật ra, đã cho nó nghe thấy được mùi.
– Không có vấn đề, ngươi ăn đi!
Đối với Tiểu Long vì mình ngay cả tính mệnh cũng không để ý, Nhiếp Vân không có chút keo kiệt nào.
– Được!
Nghe được đồng ý, Tiểu Long hưng phấn đến nhảy lên, căn bản nhìn không ra bộ dáng bị thương chút nào, lập tức nhảy vào đại điện chứa đầy Tiên Thiên linh khí, miệng lớn nhấm nuốt, qua không biết bao lâu, cửa đại điện mở ra, Tiểu Long vỗ bụng ợ một cái đi ra.
Thấy nó xuất hiện, Nhiếp Vân nhìn lại đại điện, vừa xem xét, liền thiếu chút nữa ngất đi.
Chỉ thấy Tiên Thiên linh khí trong cả điện bị thằng này ăn sạch sẽ, vừa đi vừa ợ một cái, nào còn có bộ dáng bị thương.
– Thật sự là biến thái…
Chứng kiến tràng cảnh này, Nhiếp Vân đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, thầm mắng một tiếng.
Không hổ là Ngũ Trảo Kim Long, huyết mạch đứng ở thế giới đỉnh phong nhất, trước kia thoạt nhìn mơ màng muốn chết, sau khi ăn no nê, lập tức dung quang toả sáng, quả thực quá biến thái rồi!
Thấy nó không có việc gì, Nhiếp Vân không quản nữa, lần nữa trở lại Lăng Tiêu đỉnh.
Lúc này đám người hội tụ còn không có tán đi, đều ở trong điện, lẳng lặng ngồi, từng người tu luyện.
Hiện tại Hóa Vân tông tu luyện đã trở thành bầu không khí, mỗi đệ tử trưởng lão đều không lãng phí thời gian.
– Ta ý định quay trở lại Khí Hải Đại Lục, các ngươi ai nguyện ý cùng ta trở về?
Tiến vào đại điện, Nhiếp Vân cười hỏi.
– Quay trở lại Khí Hải Đại Lục? Ta muốn về!
Nghe nói như thế, Thiết Lan là cái thứ nhất tỏ vẻ đồng ý.
Lúc trước nàng cùng Nhiếp Vân đến Phù Thiên đại lục, lẻ loi một mình, người nhà đều không tới, hiện tại có thể trở về, tự nhiên vui mừng.
– Chúng ta ly khai Lạc Thủy thành thời gian lâu rồi, cũng muốn trở về nhìn xem!
– Đúng vậy, cùng một chỗ quay trở lại a!
Nhiếp Khiếu Thiên, Nhiếp Linh, Nhiếp Tiểu Phượng… nghe được muốn về Khí Hải Đại Lục, con mắt sáng ngời, đồng thời nở nụ cười.
– Ta cũng đi! Lạc Khuynh Thành, Lạc Chiêm Hào cũng gật đầu tỏ vẻ.
Có người mở miệng, Phùng Tiêu, Dương Ngạn, Bách Hoa Tu, Mộ Thanh, Mộ Hà… Lúc trước cùng theo Nhiếp Vân đến Phù Thiên đại lục lưu lạc, đều ý định trở về một chuyến.
Nhiếp Vân biết rõ mặc kệ đi địa phương nào, quê quán ở trong lòng vĩnh viễn
trọng yếu nhất, lúc này gật đầu, cũng không cự tuyệt tuyệt.
Trước kia đến Phù Thiên đại lục bởi vì khoảng cách quá xa, không có cách nào, bây giờ có thực lực, một tay xé không gian vỡ vụn, vô luận mang bao nhiêu người cũng không có việc gì.
– Tông chủ, ta cũng qua, bằng không chỉ sợ ngươi căn bản không biết làm sao luyện hóa Khí Hải chi tâm!
Lão tửu quỷ cũng nói.
– Vậy được rồi, hiện tại chúng ta xuất phát!
Xác định nhân viên ly khai, Nhiếp Vân đứng dậy, nhẹ nhàng điểm một cái.